Chương 104: Ngoại truyện 23

Điểm thi vừa có, Ưng Đăng Dĩnh liền gọi ngay Vân Vụ Lai đến văn phòng.

Ưng Đăng Dĩnh cầm bảng điểm, gương mặt hiền hòa, thấy Vân Vụ Lai bước vào còn đích thân đi lấy một chiếc ghế trống mang tới: "Vụ Lai, ngồi đi em."

Vân Vụ Lai nói cảm ơn rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Em xem điểm của mình chưa?" Ưng Đăng Dĩnh hỏi.

Vân Vụ Lai gật đầu.

Ưng Đăng Dĩnh cười nói: "Cũng không tệ, nghỉ học lâu như vậy mà được điểm số này là không dễ dàng gì rồi."

Vân Vụ Lai gượng cười, không đáp lời.

Ưng Đăng Dĩnh của hiện tại và Ưng Đăng Dĩnh của quá khứ hoàn toàn là hai thái cực. Thành tích trước đây của Vân Vụ Lai mới thật sự gọi là không dễ dàng, nhưng Ưng Đăng Dĩnh thì vĩnh viễn không biết đủ, tiến bộ ba bốn hạng cũng chẳng thèm để mắt tới; còn bây giờ, Vân Vụ Lai hoàn thành kỳ thi tháng với một thái độ tiêu cực và đối phó, điểm số bết bát, vậy mà cô Ứng lại khen cô một cách dễ dàng.

Trong những lời an ủi và quan tâm dịu dàng của Ưng Đăng Dĩnh, Vân Vụ Lai đột nhiên có chút nhớ nhung Ưng Đăng Dĩnh của ngày xưa, người đã từng phê bình cô thậm tệ.

Không chỉ có Ưng Đăng Dĩnh, mà cả Cừu Vũ cũng vậy. Sau khi có điểm, Cừu Vũ chẳng dám tỏ ra lo lắng chút nào, còn phải cố gắng tỏ ra thản nhiên như không, để giữ gìn lòng tự trọng cho cô bạn đang đứng cuối lớp, chỉ trên hai học sinh học dự thính.

Họ đều cảm thấy sự sa sút của cô là điều có thể thông cảm được. Đổi lại là bất kỳ người bình thường nào khác, sau khi mất đi người thân nhất, việc chìm đắm trong đau khổ không thể thoát ra là chuyện rất đỗi bình thường.

Đã thảm đến thế rồi, còn yêu cầu nhiều như vậy làm gì nữa?

Chỉ cần sống bình an khỏe mạnh là được rồi.

Vân Vụ Lai biết, cô Ưng và Cừu Vũ đều có ý tốt.

Nhưng trong khoảnh khắc này, cô vẫn có cảm giác mình bị bỏ rơi, cảm giác này khiến cô bất an, và còn khiến cô âm ỉ không cam lòng.

Thế giới hoang tàn trong lòng cô, khắp nơi là gạch vụn tường xiêu, một khung cảnh thê lương, từ ngày sự việc xảy ra, mây đen đã che kín bầu trời, chưa từng một lần được ánh nắng chiếu rọi. Nhưng giờ đây, một mầm cây xanh non nớt khó khăn đội lớp gạch ngói vỡ vụn, rụt rè ló đầu ra.

Vân Vụ Lai mang theo tâm trạng nặng trĩu rời khỏi văn phòng của Ưng Đăng Dĩnh, đến khi cô định thần lại, cô đã đứng ở cửa sau lớp 11/4.

Chúc Khải Toàn đang nghịch điện thoại.

Phó Hành Thử nhìn thấy cô trước, bèn gọi Chúc Khải Toàn một tiếng: "A Khải."

"Hả?" Chúc Khải Toàn nhìn Phó Hành Thử, sau đó mới thấy Vân Vụ Lai ngoài cửa.

Cậu hơi ngạc nhiên, lập tức đặt điện thoại xuống rồi bước ra ngoài.

"Tìm tớ à?" Cậu hỏi.

Vân Vụ Lai gật đầu: "Ừ."

Cô đã quay lại trường được gần một tuần, cô và Chúc Khải Toàn không còn giả vờ không quen biết nhau ở trường nữa, nhưng cô không muốn gây chú ý nên cả hai không tỏ ra quá thân thiết, cùng lắm chỉ là gặp mặt thì chào hỏi một câu.

Việc đến tận cửa lớp tìm cậu như thế này lại là lần đầu tiên trong lịch sử.

Sự bất thường của Vân Vụ Lai khiến Chúc Khải Toàn cảm thấy bất an, sợ rằng cô gặp phải chuyện gì nên mới bất chấp tất cả đến tìm mình, cậu lo lắng hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì, tớ vừa từ chỗ cô chủ nhiệm ra." Vân Vụ Lai trả lời chẳng ăn nhập.

Chúc Khải Toàn ngơ ngác "à" một tiếng.

Vân Vụ Lai cũng không biết mình đang nói gì nữa, một lúc lâu sau, cô sờ mũi: "Không có gì đâu, tớ về đây."

"Này, Vân Vụ Lai." Chúc Khải Toàn gọi cô lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!