Vốn dĩ cũng không phải đưa cho họ…
Vậy thì đưa cho ai?
Đáp án đã quá rõ ràng.
Nỗi buồn bực mấy ngày nay của Vân Vụ Lai thoáng chốc tan biến sạch sẽ.
Cả hai đều có chút không quen khi nói chuyện điện thoại, đặc biệt là khi đang ở trong ký túc xá, trước mặt bạn cùng phòng, càng khó mà thoải mái được.
Nói được vài câu, Vân Vụ Lai liền tìm cớ cúp máy: "Bạn cùng phòng của tớ sắp ngủ rồi."
Cúp máy xong, đổi sang nhắn tin.
Hai tối rồi không được nói chuyện nhiều, chủ đề dồn nén của hai ngày khiến cả hai đều có chút không kìm lại được, cứ thế trò chuyện đến tận nửa đêm.
Vân Vụ Lai bất bình soạn một tin nhắn dài, kể cho Chúc Khải Toàn nghe về mâu thuẫn giữa mình và Ân Phái Nhi.
Sau đó là một tràng than thở.
「Đó là bạn của cậu ta, chứ có phải bạn của tớ đâu.」
「Trọng điểm không phải là tiền, mà là thái độ của cậu ta.」
…
Than thở một hồi, cô đột nhiên nghĩ ra, đối với Chúc Khải Toàn mà nói, một trăm tệ chỉ là số tiền lẻ ngồi xe buýt cũng không thấy tiếc.
Cậu sẽ không nghĩ "con gái đúng là nhỏ mọn, chút chuyện vặt vãnh cỏn con này cũng phải tính toán chi li" đấy chứ?
Cô đã lo xa rồi, Chúc Khải Toàn đứng về phía cô, cùng chung kẻ thù.
「Cậu ta không có lấy một chút lòng biết ơn tối thiểu, coi sự giúp đỡ của người khác là điều hiển nhiên. Ngã một keo, khôn thêm một bậc, sau này đừng giúp cậu ta nữa, thà vứt đi còn hơn cho cậu ta hưởng lợi.」
Vân Vụ Lai: 「Vậy cậu cho cậu ta đề bài cũng cẩn thận một chút.」
Vân Vụ Lai phát hiện mình thật sự có tiềm chất làm trà xanh, vậy mà có thể nói câu "Tớ không muốn cậu dạy cậu ta học" một cách thanh tao thoát tục, chính nghĩa lẫm liệt đến thế.
Nếu không phải sợ bị bạn cùng phòng coi là thần kinh, cô thật sự muốn vỗ tay cho chính mình.
Chúc Khải Toàn: 「Cho cậu ta làm gì, kẻ thù của cậu chính là kẻ thù của tớ.」
Vân Vụ Lai hoàn toàn thoải mái rồi.
Đối với con gái, thái độ vĩnh viễn là quan trọng nhất.
Ví dụ như cô không thích nói những chuyện này với Lạc Châu, vì Lạc Châu luôn thích giảng đạo lý với cô. Dù cô không sai chút nào, anh ấy cũng sẽ khuyên cô nên rộng lượng một chút. Lâu dần, Vân Vụ Lai không còn thích tâm sự với Lạc Châu nữa.
Còn Chúc Khải Toàn, lại là một tấm gương hoàn toàn tích cực, kiểu có thể viết vào sách giáo khoa.
Hai người nói chuyện trên trời dưới đất đến hơn hai giờ sáng mới kết thúc. Sáng hôm sau bị tiếng nhạc báo thức từ loa phát thanh đánh thức, thật sự có chút suy sụp.
Dù vậy, khoảng trống của hai tối không được nói chuyện vẫn chưa được lấp đầy, cả một ngày trời họ đều tranh thủ mọi lúc mọi nơi để liên lạc.
Trong thời gian tập huấn, cuộc sống của Vân Vụ Lai dường như chỉ còn lại ba việc: học, ngủ, và nói chuyện với Chúc Khải Toàn.
Tin nhắn một hào một tin, mới nhìn thì không đắt, nhưng từng tin từng tin tích lại, số lượng khá là đáng kể. Đợt tập huấn tổng cộng mười ngày, đến ngày thứ sáu, Vân Vụ Lai đã nạp hết thẻ nạp điện thoại mang theo, và sắp bị khóa máy. Tổng đài 10086 đã gửi tin nhắn nhắc nhở cước phí còn dưới 10 tệ.
Vân Vụ Lai nhờ Cừu Vũ nạp cho mình 100 tệ tiền điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!