Phùng Liễm Thần được điều về tập đoàn, anh làm cửa hàng trưởng một tháng, cũng là rời khỏi đây một tháng, khi trở về, mọi thứ dường như vẫn không thay đổi.
Nơi làm việc của anh chuyển vào văn phòng của Đàm Sĩ Chương, thực sự bắt đầu làm công việc thư ký bưng trà rót nước, xử lý tài liệu. Mặc dù giám đốc có phòng làm việc riêng nhưng thực tế là diện tích khá nhỏ, hai chiếc bàn đối diện nhau càng khiến cho nó hơi chật chội. Nhưng Đàm Sĩ Chương không quan tâm, thực ra y rất ít khi ở văn phòng, đi đâu thì là bí mật, không thể đoán trước. Phùng Liễm Thần bất chợt có chút thời gian rảnh rỗi.
Các đồng nghiệp trong ban thư ký rất hoan nghênh Phùng Liễm Thần trở lại, dù sao trước kia cũng khá thân thiết, thư ký trưởng Nicole tổ chức một bữa tiệc của phòng, mời anh tham dự. Trong bữa ăn, câu chuyện không nằm ngoài những diễn biến gần đây trong tập đoàn, trợ lý cao cấp hiện nay quả thật đang do trưởng phòng Thu mua Vương Nham kiêm nhiệm. Dường như ai cũng có ý phàn nàn trong lòng, nhưng họ không nói ra quá thẳng thừng.
Sau bữa cơm, vài người tự về nhà, ba bốn người khác tiện đường thì vẫn đi nhờ xe của Phùng Liễm Thần như trước. Anh lái xe đưa đến người cuối cùng, chỉ còn lại Đông Vũ Mạn ngồi ở ghế phụ. Lúc này cô mới nói: "Vị trưởng phòng Vương này, thật là..."
"Anh ta làm sao?"
"Khó nói lắm. Mọi người ngại nói thẳng, chứ thật ra không ai thích giao tiếp với anh ta cả, cứ lên mặt làm cha người ta, thích dạy bảo người khác."
Phùng Liễm Thần mỉm cười nói: "Cùng là đồng nghiệp, giữ khoảng cách, tôn trọng lẫn nhau là đủ."
Đông Vũ Mạn thở dài: "Anh ta là do sếp Hạo Dương đề bạt lên, trong thời gian ngắn chắc sẽ không thay người đâu nhỉ?"
Phùng Liễm Thần không hề tỏ thái độ bất mãn: "Có lẽ là vậy."
Cô cân nhắc những góc độ khác: "Anh Phùng, anh thấy, sếp Sĩ Chương có còn cơ hội để lật ngược thế cờ không?"
Chẳng rõ đang nghĩ gì, Phùng Liễm Thần trầm ngâm một lát rồi trả lời: "Chưa đến phút cuối cùng, không ai có thể đảm bảo kết quả."
Gặp lại anh, Đông Vũ Mạn gần như nảy sinh phức cảm chim non, kể liền một lèo cho anh nghe đủ thứ chuyện phiếm.
Phùng Liễm Thần nghe qua loa, đưa cô đến cửa khu dân cư: "Lên lầu đi, đến nhà thì gọi cho tôi, nghe điện thoại xong tôi sẽ đi."Một hôm, mẹ anh gọi điện đến nói rất nhiều, phàn nàn rằng Phùng Liễm Thần đã lâu không về nhà. Quê anh ở thành phố bên cạnh, diện tích không quá lớn, cách đây hai tiếng lái xe, tranh thủ thời gian này không bận, cuối tuần Phùng Liễm Thần về thăm quê một chuyến.
Anh xuất phát từ sáng sớm thứ bảy, buổi trưa đến nơi, mẹ anh Ngô Mãn Hương đã nấu vài món, cha dượng thì vẫn thờ ơ.
Ngô Mãn Hương đã ly hôn với cha ruột của Phùng Liễm Thần nhiều năm. Cha ruột của anh là một thủ thư, mức lương ít ỏi, còn mẹ anh thì nóng tính lại hay cằn nhằn chi tiêu của gia đình thiếu thốn. Chiến tranh lạnh rồi cãi vã quanh năm, cho đến khi mối quan hệ của họ hoàn toàn tan vỡ.
Sau đó, họ ly hôn, Ngô Mãn Hương kết hôn với người chồng hiện tại, sinh cho anh một đứa em trai. Phùng Liễm Thần theo mẹ chuyển đến nhà cha dượng, khi đó anh đã 14 tuổi, không còn nhỏ nữa. Cha dượng là một nhà thầu xây dựng, cũng khó mà bồi đắp tình cảm sâu sắc với đứa con trai từ trên trời rơi xuống này. Sau này, khi em trai ra đời, Phùng Liễm Thần càng trở nên thừa thãi.
Ngô Mãn Hương đưa đũa cho con trai lớn: "Tiểu Thần, năm sau con cũng 30 rồi nhỉ."
Ở quê dùng năm âm lịch để tính tuổi, bà còn phóng đại thêm. Phùng Liễm Thần nghe mẹ mở đầu thì hiểu ngay: "Mẹ không cần lo thêm..."
Ngô Mãn Hương nói: "Không cần gì mà không cần, con lớn đầu rồi đấy, cả ngày vẫn không biết nghĩ hay sao, ba việc bất hiếu, cái lớn nhất là không có con biết chưa, con chẳng có đứa con nào thì sau này già ai lo? Dì út con giới thiệu cho mẹ hai ba cô gái, đều có công việc ổn định, điều kiện gia đình khá giả, không có anh em trai, không có gánh nặng, mẹ sẽ cho con thông tin liên lạc, đây là lệnh, không gọi không được, có nghe chưa?"
Phùng Liễm Thần xoa trán: "Bình thường con bận lắm, tạm thời không nghĩ đến chuyện này."
"Lần nào nói con cũng có thái độ này, con bận rộn nhất thế giới hả, bao nhiêu người cũng bận, người ta không lấy vợ sinh con cả à? Cưới vợ về ít ra cũng cũng có người chăm sóc, giặt quần áo nấu cơm cho chứ, tối về nhà cũng còn miếng cơm nóng mà ăn."
"Xem mẹ nói kìa, con gái bây giờ ai chẳng được nuông chiều hết mực ở nhà, ai lại lấy chồng chỉ để giặt giũ nấu nướng cho người ta."
"Sao lại không, con có công việc đàng hoàng, lương cao, không tìm được một đứa ngoan ngoãn à? Con có điều kiện thì cứ nói ra."
Phùng Liễm Thần không thuyết phục được, đành để mặc bà cằn nhằn, ăn cơm xong thì chủ đề này cuối cùng cũng được gác lại.
Ngô Mãn Hương bấm điện thoại, gửi cho anh ảnh chụp của đối tượng xem mắt: "Chủ động lên đi, con không chủ động thì sao lấy được vợ."
Bà đem bát đĩa và đũa dính đầy dầu mỡ từ bàn vào bếp. Phùng Liễm Thần thực ra đã mua một chiếc máy rửa bát về rồi, nhưng vẫn cứ để không đó, Ngô Mãn Hương nói khó dùng, tốn nước tốn điện. Cha dượng ngồi khoanh chân cạy da chân, xem kênh thể thao trong phòng khách, âm lượng bật rất lớn. Phùng Liễm Thần thở dài, lau bàn, vào bếp giúp mẹ rửa bát rồi ra về.
Buổi chiều, anh đến thăm nhà cha ruột Phùng Toàn.
Kể từ khi ly hôn, người đàn ông ít nói này chỉ sống cho qua ngày đoạn tháng, có cảm giác muốn buông thả cho xong. Phùng Toàn tính tình nhút nhát nhưng lại có khuôn mặt điển trai, sau này không rõ tại sao lại ưng một người phụ nữ đã có chồng. Đối phương là một chủ doanh nghiệp, thậm chí còn ồn ào đòi ly hôn chồng cũ vì ông ta, trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng hai người cũng đến được với nhau. Sau đó họ cũng có một đứa con trai.
Phùng Liễm Thần càng ở lâu trong nhà mới của cha càng cảm thấy ngại, chỉ ngồi một lát rồi đi.
Vẫn chưa đến giờ ăn tối, anh lái xe thẳng đến nhà bà nội. Cha mẹ anh đều có gia đình mới, Phùng Liễm Thần ít khi đến thăm, ngược lại, anh về thăm bà nội ít nhất hai, ba lần mỗi tháng. Hàng xóm đều biết anh, một nhóm các bà cụ đang chơi mạt chược dưới bóng cây gọi to: "Chị Nga, cháu trai lớn của chị lại đến thăm chị rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!