Chương 85: (Vô Đề)

Hai kẻ mang trong lòng mưu ma chước quỷ cùng nhau đi khỏi đó, tìm một quán bar để uống rượu.

Trước khi đi, Đàm Hạo Dương liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, không muốn bỏ cuộc. Phùng Liễm Thần ở ngay trong đó, vậy mà vẫn thờ ơ, chỉ cho gã một cánh cửa đóng kín.

Andy đến hộp đêm chẳng khác nào như cá gặp nước, nhanh chóng biến mất vào sàn nhảy. Nhưng Đàm Hạo Dương chỉ cảm thấy uể oải, tay chống đầu ngồi ở quầy bar, nhìn đám đàn ông và phụ nữ tóc vàng mắt xanh đang uốn éo cơ thể với vẻ mặt chán nản.

Đúng như Phùng Liễm Thần đã dự đoán, mục đích gã đi theo đến đây không hề đơn giản. Trong khoảng thời gian trước Tết Nguyên đán, Andy liên lạc với Đàm Hạo Dương để bàn việc đi khảo sát của tập đoàn Hồng Hải, hắn đặc biệt nhắc tới Đàm Sĩ Chương, mong Đàm Hạo Dương có thể thuyết phục đối phương cùng đi chuyến này. Với nhiều năm kinh nghiệm trong tình trường, Đàm Hạo Dương gần như ngay lập tức nhận ra ý định của Andy, mục đích thực sự của hắn không như vẻ bề ngoài, khảo sát là thứ yếu, tiếp cận Đàm Sĩ Chương là chính.

Đàm Hạo Dương thấy rất thú vị, nhưng gã lại có ý khác nên đề xuất một giao dịch.

Gã nói với Andy rằng hiện tại Đàm Sĩ Chương đang là tổng giám đốc của tập đoàn, mong y gác lại các dự án quan trọng khác, đích thân tham gia vào một cuộc khảo sát mang tính chất hợp tác là không thực tế. Thứ nữa, gã muốn thử theo đuổi Phùng Liễm Thần một lần, nhưng lại đang loay hoay tìm cách tiếp xúc, vậy thì gã tham gia sẽ dễ hơn. Đàm Hạo Dương lại nói với Andy rằng nếu gã có thể lấy lại được lòng tin của Phùng Liễm Thần, hòa giải với anh qua chuyến đi Úc lần này, chuyện của Đàm Sĩ Chương tất nhiên cũng dễ giải quyết, sau đó hắn muốn theo đuổi thế nào cũng được.

Là người theo chủ nghĩa lãng mạn, Andy nghe xong chẳng những không thấy điều đó là vô lý mà còn đồng ý hai tay ngay lập tức, hai người bắt tay hợp tác.

Tuy nhiên trong tuần tiếp theo, liên minh hoang đường này vẫn không có tiến triển gì. Vì Phùng Liễm Thần không thèm để ý đến bất kỳ ai trong hai người này, thậm chí nếu nhìn thấy họ ở phòng chờ thương gia từ xa, anh còn đi đường vòng.

Úc là một quốc gia rộng lớn và giàu tài nguyên, vùng đất của vàng ở phía tây nam nổi tiếng thế giới đã chứng kiến ​​giai đoạn lịch sử khai thác vàng huy hoàng nhất. Nhiều thị trấn mỏ vẫn còn phát triển thịnh vượng cho đến ngày nay giống hệt những bảo tàng sống, lưu truyền vô số câu chuyện xưa cũ về những người trở nên giàu có chỉ sau một đêm rồi sau đó mất hết tất cả. Dường như vẫn còn ngửi thấy mùi của phiêu lưu và tham vọng của những người tìm vàng trong khu mỏ cũ.

Đoàn khảo sát đến thành phố Kalgoorlie vào ngày thứ sáu. Kalgoorlie không chỉ là một thành phố giàu tài nguyên mà còn là một thành phố du lịch, những con phố rộng còn lưu giữ nhiều tòa nhà theo phong cách Victoria truyền thống, cảnh quan thiên nhiên khá độc đáo, thu hút một dòng du khách ba lô liên tục không ngớt.

Nhân lúc rảnh rỗi, Lâm Thi Như và những người khác còn đến gõ cửa phòng Phùng Liễm Thần, hỏi anh có muốn tự mình đi đãi vàng không.

Hoạt động này không nằm trong lộ trình chính thức. Do nhiều khu mỏ có khu vực đãi vàng luyện vàng mở cửa cho khách du lịch, chỉ cần trả một khoản phí nhỏ để xin giấy phép là người bình thường có cơ hội theo đuổi giấc mơ vàng của riêng mình. Đây có thể được coi là một hình thức kinh tế du lịch địa phương độc đáo.

Lần này Andy không đến, cậu ấm được cưng chiều này không muốn chịu đựng gian khổ.

Người đãi vàng phải đối mặt với ánh nắng mặt trời và cát vàng, xác định những hang mỏ có thể chứa vàng, đào từng xẻng một qua lớp đất cát, sau đó phải mang ra sông rửa vàng bằng dụng cụ, loại bỏ bùn và tạp chất. Nếu may mắn thì có thể tìm thấy một ít vàng sa khoáng hoặc lớn hoặc nhỏ, nếu không may thì dính bụi bẩn đầy người, sau cùng chỉ như dã tràng xe cát.

Có một bài thơ cổ nói rằng "Ngàn lần sàng lọc khổ đau, Thổi bay hết cát mới ra được vàng*", đại khái là như thế.

* Trong bài "Lãng đào sa kỳ 8" của Lưu Vũ Tích (thời Đường).

Phùng Liễm Thần vừa có mắt nhìn lại có vận may, đến tối về phòng bèn chia sẻ thành quả

- một nắm hạt vàng lấp lánh

- qua cuộc gọi video, cảm giác này không kém gì việc đàm phán thành công một dự án nhỏ.

Đàm Sĩ Chương hỏi: "Hay là cho em nghỉ phép, khảo sát xong có thể ở lại đãi vàng thêm vài ngày?"

Phùng Liễm Thần cười thoải mái, rồi nhận ra bối cảnh phía sau không phải là căn hộ của y: "Anh đang ở đâu?"

Đàm Sĩ Chương thản nhiên nói: "Hôm nay tôi về nhà."

Phùng Liễm Thần biết nhà mà y đang nói đến là nhà của bà Đàm. Nhưng ở cách xa nửa vòng trái đất, Đàm Sĩ Chương dường như không muốn giải thích thêm, vẻ mặt có phần lạnh lùng. Hai người nói hết chuyện này đến chuyện khác, thời gian bất giác trôi qua.

Sau khi cúp máy, Đàm Sĩ Chương xuống lầu. Bà Đàm ngồi trên sô pha, quấn một chiếc khăn len cashmere, trông như đang lạnh cóng. Y lại ngồi xuống đối diện với mẹ mình, hai người không thân chẳng sơ, lại trở về khoảng cách lạnh nhạt như vài năm trước.

Bà Đàm mặt vô cảm, nhìn con trai chằm chằm, quấn chặt khăn choàng quanh người hơn. Bà ta mím môi, khuôn mặt lộ rõ ​​vẻ mệt mỏi. Cuối cùng, bà ta chỉ nói: "Cậu ta là người ngoài, mẹ mới là mẹ ruột của con."

"Con biết."

"Con biết gì chứ, từ nay về sau mẹ không bao giờ quan tâm đến con nữa, đây có phải là kết quả con mong muốn không? Giờ con đã hài lòng chưa?"

"Con sẽ xử lý quan hệ giữa hai người." Đàm Sĩ Chương nói. "Mẹ cứ làm như lẩm cẩm đi, đừng vì con mà tự làm khó mình."

"Con có chết cũng không nghe lời khuyên, nhưng mẹ vẫn phải khuyên con một lời cuối cùng, cũng chỉ có thể đưa ra cho con lời cảnh báo duy nhất này, giữ chặt tiền, giữ chặt quyền, đừng để ma xui quỷ khiến, một khi đã si mê là sẽ bị người khác dụ dỗ. Nếu không... sau này chắc chắn con sẽ hối hận."

"Ít nhất thì con hiểu cậu ấy là người thế nào hơn mẹ, nhưng mẹ muốn nghĩ gì thì nghĩ, hối hận thì hối hận thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!