Đàm Hạo Dương cà lơ phất phơ bày tỏ lòng chân thành: "Tôi đặc biệt xin đi cùng để mở rộng tầm nhìn đấy. Trước đây tôi đã bỏ qua tầm quan trọng của việc thu mua nguyên liệu thô, mãi đến một hai năm trở lại đây khi tự dẫn dắt Chìa Khóa Ánh Sao, mới nhận ra khoảng trống kiến thức này cần phải lấp vào. Vì vậy, tôi sẽ đi cùng mọi người để học hỏi và quan sát nhiều hơn, sếp Phùng, mọi người không cần phải để mắt tới tôi, cứ coi như chân chạy vặt, đừng ngại chỉ dạy."
Đã nói đến nước này, ai còn dám đá vị hoàng thân quốc thích này ra?
Phùng Liễm Thần nhìn quanh cả nhóm, chỉ có vài người đi công tác có mặt tại điểm hẹn, phòng Hành chính không đến nên không có ai để hỏi thêm. Anh cũng biết đoàn khảo sát quả thực đã sắp xếp một vị trí đi "mở rộng tầm nhìn" cho Hoàng Nhuế. Nhưng không may, cách đây hai ngày, cô phải nhập viện do viêm ruột thừa cấp tính. Thế là Đàm Hạo Dương nửa đường nhảy ra giành mất vị trí của cô.
Tài xế đã mở cửa xe chờ sẵn, vì vậy, Phùng Liễm Thần chỉ gật đầu: "Sếp Hạo Dương khách sáo, mọi người học tập lẫn nhau."
Đàm Hạo Dương cười đáp: "Hứa sẽ không gây rắc rối cho mọi người đâu."
Ngoài tài xế, trên xe còn có năm thành viên khác, trên đường ra sân bay, Phùng Liễm Thần đã tạo một nhóm chat. Không tính anh và Đàm Hạo Dương, những người cùng đi Úc còn có sếp Tôn phụ trách trung tâm Quản lý vật liệu, trưởng phòng Thiết kế Lâm Thi Như, cùng một cậu chàng cao lớn lực lưỡng của ban Thư ký, phụ trách sắp xếp hành trình cho mọi người, cậu ta thậm chí còn nói đùa rằng có thể kiêm luôn vệ sĩ.
"Đến Úc rồi, chúng ta có thực sự phải đánh nhau với chuột túi không?" Lâm Thi Như tò mò hỏi.
"Tôi chưa đến đó bao giờ." Phùng Liễm Thần nói: "Nhưng Tiểu Ngô đã nói vậy thì cứ để cậu ấy đi."
Tiểu Ngô của ban Thư ký xắn tay áo lên khoe cơ bắp, tính cách cậu ta hài hước, khiến mọi người trong xe đều bật cười.
Phùng Liễm Thần vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Đàm Hạo Dương ngồi ở ghế sau. Đàm Hạo Dương nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi thân thiện tham gia vào đề tài. Phùng Liễm Thần lại không nói nữa, anh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đến sân bay, đoàn của họ gặp phía tập đoàn Hồng Hải tại sảnh.
Hồng Hải cũng cử năm thành viên, thư ký cấp cao của họ gửi hành trình sau khi hạ cánh cho mọi người. Đây là phiên bản xác nhận cuối cùng, nhưng thực ra trước đó đã trao đổi nhiều lần qua email, tất cả những điều cơ bản cần giải thích đều nói hết rồi.
Khi còn cách một khoảng xa, Phùng Liễm Thần đã nhìn thấy người quen cũ Andy trong đoàn. Lâu ngày không gặp, Andy lại đổi sang diện mạo mới, tóc tết kiểu bện thừng, vẫn là người nổi bật nhất trong đám đông. Các thành viên của hai đoàn khảo sát bắt tay chào hỏi nhau, hắn cũng ở trong số đó, khi chào Đàm Hạo Dương còn mắt đi mày lại.
Hai người này trở nên thân thiết từ khi nào? Phùng Liễm Thần hơi hoài nghi, nhưng điều kỳ lạ hơn nữa là Andy trước đây không buồn để ý đến anh lại đột nhiên tỏ ra thân thiện hơn rất nhiều.
Trong lúc kiểm tra an ninh, thẻ lên máy bay của Phùng Liễm Thần rơi xuống đất, anh chưa kịp nhặt thì đã có hai người khác cùng cúi xuống. Đàm Hạo Dương không nhanh tay bằng Andy, hắn còn chủ động đưa thẻ lên máy bay cho Phùng Liễm Thần, lại cười với anh: "No worries."
Lời "cảm ơn" của Phùng Liễm Thần vẫn còn mắc kẹt ở cổ họng, anh chỉ đành nuốt xuống rồi gật đầu.
Trong đoàn khảo sát, chỉ có mình Lâm Thi Như phát hiện ra gì đó, tuy không hỏi nhưng trên mặt vẫn hiện lên vẻ tò mò.
Phùng Liễm Thần tranh thủ trước khi lên máy bay nhắn tin cho Đàm Sĩ Chương giải thích tình hình, nhưng đối phương vẫn chưa trả lời.
Loa bắt đầu phát thông báo lên máy bay, máy bay cất cánh, hướng đến bán cầu bên kia.Tiêu chuẩn đi công tác của tập đoàn có phân cấp, người ở cấp tổng giám đốc trở lên có vé hạng thương gia, những người khác đi vé hạng phổ thông. Xét về điều kiện, tất nhiên hạng thương gia thoải mái hơn gấp trăm lần. Tuy nhiên, khi Phùng Liễm Thần tháo dây an toàn, anh cứ cảm thấy có ánh mắt lén lút dán lên người mình.
Phía sau anh là Đàm Hạo Dương, Phùng Liễm Thần quay đầu lại, thấy gã đeo bịt mắt, đã nằm xuống như không có chuyện gì xảy ra. Tiếp đến, ở chéo đằng trước của anh là Andy, cái đầu toàn tóc bện thừng đang đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa lắc lắc gật gật. Hắn quay đầu lại chạm mắt với Phùng Liễm Thần, đưa ra một miếng kẹo cao su: "Muốn ăn không?"
Phùng Liễm Thần lịch sự từ chối. Cảm thấy không thoải mái khi ở cùng một chỗ với hai con người này, một lúc sau, anh đứng dậy đi về phía sau.
Sau khi tìm thấy Lâm Thi Như, Phùng Liễm Thần dặn dò cô vài việc, rồi hỏi: "Cô có muốn ngồi hạng thương gia không?"
Lâm Thi Như cười lớn: "Tạm thời chưa có khả năng đó."
Phùng Liễm Thần nói: "Tôi đổi chỗ cho cô, cô ngồi chỗ của tôi là được."
Lâm Thi Như cười: "Anh chắc chứ?"
Phùng Liễm Thần quả quyết: "Đi đi, cho cô cơ hội hưởng thụ, ở đằng trước được gọi món tùy thích, cô có thể nếm thử món bít tết."
Lâm Thi Như cung kính không bằng tuân lệnh, hỏi số ghế rồi đi lên.
Thấy người trở về biến thành trưởng phòng Lâm đang hào hứng thấy rõ, Đàm Hạo Dương mới kéo miếng bịt mắt che hờ lại.
Dưới khoang phổ thông, Phùng Liễm Thần mở máy tính bảng, tròng kính phản chiếu một mảng dày đặc những chữ và hình ảnh. Anh chưa từng đến khu mỏ của Úc, nhưng Đàm Sĩ Chương có kinh nghiệm phong phú, trước chuyến đi, y thậm chí còn lục lại những sổ sách và bản ghi chú cũ của mình, scan lại gửi cho Phùng Liễm Thần.
Bởi vì hầu hết là những dòng ngẫu nhiên được ghi lại trên đường đi, những tài liệu này rất tùy hứng, thậm chí là tự do phóng túng, chủ nhân nghĩ đến cái gì thì viết cái đó. Chẳng qua là Phùng Liễm Thần đọc quen bản thảo của Đàm Sĩ Chương rồi, nhiều đoạn tưởng chừng như không thể hiểu nổi mà anh vẫn có thể lý giải được đại ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!