Chuyện gia đình ở quê anh vẫn còn tranh cãi lộn xộn, tối hậu thư của bà Đàm cũng chưa được giải quyết. Nhưng dù có bao nhiêu chuyện đè nặng trong lòng, khi Phùng Liễm Thần đậu xe vào chỗ, trở về căn nhà ở Kim Thành sau một kỳ nghỉ lễ, việc đầu tiên anh phải làm vẫn là dọn dẹp nhà cửa.
Dù sao thì đã nhiều ngày trôi qua, anh nghĩ ít nhiều gì nhà cửa cũng sẽ đầy bụi, nhưng khi mở cửa bật đèn, căn phòng lại sạch bong. Không cần phải nói cũng biết ai là người đã đến đây.
Phùng Liễm Thần đặt hành lý xuống, trên bàn ăn xuất hiện một cặp ly tình nhân lạ mắt, rất giống gu thẩm mỹ của thiếu nữ. Anh chụp một bức ảnh, hỏi có phải do Đàm Ân Nhã tặng không? Một lúc sau, Đàm Sĩ Chương trả lời bằng một tin nhắn, không phải văn bản, chỉ gửi một bức ảnh. Hình ảnh là một viên thạch anh bán thành phẩm, Phùng Liễm Thần biết ngay y đang mày mò với bộ sưu tập của mình trong studio ở biệt thự.
Anh chợt nhận ra rằng kể từ khi chuyển đi nơi khác làm việc, có vẻ như đã lâu rồi chưa có cơ hội đến đó. Cùng lúc đó trước mắt còn hiện ra vẻ mặt tập trung của Đàm Sĩ Chương khi cầm dao khắc, từ mải mê làm việc một mình, đến cau mày bàn luận chi tiết với Tiết Thanh Bình, tất cả đều như cách biệt đã lâu.
Phùng Liễm Thần vừa nảy ra ý tưởng trong lòng thì điện thoại đột nhiên rung lên, Đàm Sĩ Chương gọi lại ngay: "Em còn ở nhà không?"
Anh rót cho mình một ly nước, đưa điện thoại lên tai, cố tình hỏi: "Anh đang nói đến nhà nào?"
Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi có tiếng vật gì đó bị đặt xuống. Sau đó Đàm Sĩ Chương nói: "Tôi đến đón em."
Phùng Liễm Thần bật cười. Nhưng nhìn lại thời gian thì thấy giờ cao điểm sắp bắt đầu: "Bây giờ? Mấy giờ rồi... lái xe khó lắm, anh ăn gì chưa? Thôi, để sau nói chuyện, anh đợi một chút, em đi tàu điện ngầm sang đó."
Đàm Sĩ Chương giơ cổ tay lên xem giờ, rồi xoa xoa cái cổ đã phải cúi xuống quá lâu. Y đang mặc một chiếc áo len màu đen đơn giản nhưng chất liệu rất mềm, bên ngoài là một chiếc tạp dề màu nâu đã cũ, trên phủ đầy những mảnh vụn màu trắng. Y tiện tay phủi đi, dựa lưng vào ghế làm việc, đôi chân dài xoay một cái, tầm nhìn trước mặt chuyển từ bàn chế tác sang cửa sổ kiểu Pháp.
Studio nằm ở một nơi vắng vẻ yên tĩnh, không thể thấy được đám đông nhộn nhịp của thành phố rực rỡ ánh đèn neon, nhưng một ý tưởng lóe lên trong đầu y.
Đàm Sĩ Chương chống tay lên một bên đầu, xoa xoa thái dương, giọng nói có chút mệt mỏi: "Được rồi, gặp lại sau."
Phùng Liễm Thần nghe ra sự khác lạ, hiểu rằng y đã bận rộn cả một ngày dài, trên đường, anh dùng điện thoại tìm kiếm gợi ý nhà hàng gần đó. Anh đặt đồ ăn từ một cửa hàng gần biệt thự, dặn rằng sẽ tự đến lấy.
Bên kia, Đàm Sĩ Chương đặt điện thoại xuống, mặc thêm áo khoác rồi đi ra ngoài.
Thời tiết đang có dấu hiệu ấm lên, nhưng đến tối vẫn còn những cơn gió se lạnh. Không khí ngày Tết vẫn còn đọng lại ở các cửa hàng trên phố, thanh niên nam nữ cười đùa vui vẻ, lì xì nhận được hồi Tết đúng lúc có thể dùng để ăn uống. Một nhóm người đang xếp hàng ở góc hẻm để mua bánh trứng mới nướng.
Tại ga trung chuyển tàu điện ngầm, lưu lượng hành khách cao, Phùng Liễm Thần bị đám đông lớn xô đẩy ra ngoài, anh kéo khóa áo khoác, cơn mưa mùa đông tí tách rơi xuống từ bầu trời. Anh đã lường trước được khi gọi món, đặc biệt yêu cầu nhà hàng ra món chậm một chút. Tránh khỏi thang máy đông đúc, anh leo lên cầu thang, khi ngẩng đầu để tìm biển báo, bỗng có người vỗ nhẹ vào vai, chưa kịp quay đầu lại, đã thoáng thấy một bóng người cao lớn qua khóe mắt.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, anh không kịp ngạc nhiên thì trên môi ấm lên, tim anh thắt lại. Một cảm xúc khó lòng miêu tả gần như cuốn lấy toàn thân anh, khiến anh chết lặng tại chỗ.
Họ đứng giữa dòng người tấp nập, hai tay Phùng Liễm Thần vẫn nằm trong túi áo gió, chưa kịp rút ra. Đàm Sĩ Chương cúi đầu, áp môi mình vào môi anh, mặc kệ ánh mắt tò mò của những người qua đường. Nụ hôn nồng nàn tha thiết nhưng không suồng sã thô thiển, môi chạm vào môi, tách ra sau vài giây, nhưng tưởng như kéo dài thật lâu.
Phùng Liễm Thần vẫn không rút tay ra, như thể nó gắn chặt vào túi áo vậy. Tròng kính của anh phủ một màn mưa li ti.
Vai áo khoác của Đàm Sĩ Chương cũng ướt, đuôi tóc dài ngang vai rũ xuống sau đầu, khuôn mặt cương nghị, lạnh lùng và điềm tĩnh. Thế nhưng sau lưng lại đang dắt theo một quả bóng bay nhỏ hình con gấu đang kiên cường lơ lửng trong cơn mưa phùn, nụ cười của gấu hoàn toàn không hợp với khí chất của y.
Hai giây trôi qua, Phùng Liễm Thần mới hoàn hồn, cơ mặt khẽ căng lên lạ lùng. Anh mím môi, như thể muốn cười, nhưng rồi lại cố nén lại, kết quả là pha trộn lại thành một biểu cảm vừa ngại ngùng vừa xấu hổ. Cảm giác giống như hồi còn học trung học, anh nhìn các bạn gái trong lớp đều mua những chú gấu nâu nhỏ này, mặc dù thấy dáng vẻ ngây thơ đó rất đáng yêu, nhưng lại vướng lòng tự tôn của con trai, cứ mãi không dám hỏi.
Phùng Liễm Thần quay mặt đi, ho khan: "Hẹn hò với sếp Đàm lúc nào cũng khiến người ta bất ngờ."
"Có phải là nó không?" Đàm Sĩ Chương ngẩng đầu lên: "Tôi không chắc, em nói con gấu này có tên à?"
"Hình như là vậy." Phùng Liễm Thần cũng không chắc: "Họ nói là một IP nào đó, phim hoạt hình... thực ra em cũng không nhớ nữa, hồi đó còn đang học cấp 3, con trai không xem những thứ này. Cũng ngần ấy năm rồi, sao bây giờ vẫn còn bán?"
"Ban đầu tôi định đến cửa hàng hoa đằng kia, xem họ có hoa hồng không." Đàm Sĩ Chương cười: "Vừa ra đến đường thì lại thấy người bán bóng bay."
Thói quen sinh hoạt hàng ngày của Phùng Liễm Thần như ăn, mặc, ở, đi lại đều được chuẩn hóa để phục vụ cho công việc. Người thực dụng không theo đuổi lãng mạn, nhưng khi niềm vui bất ngờ xuất hiện, dù chỉ là rất nhỏ, vẫn khiến người ta cảm thấy lãng mạn có thể tồn tại lâu dài trong tình yêu hình như cũng hợp lý.
Ít nhất với anh trong lúc này, anh hưởng thụ lãng mạn mà Đàm Sĩ Chương mang đến, cũng để y mặc sức tung hoành trên cơ thể mình.
Âm thanh phát ra ngắt quãng, đồ trang sức trên bàn chế tác bị gạt hết sang một bên. Phùng Liễm Thần đầu óc choáng váng, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, trước mắt quanh quẩn mãi nụ hôn lướt qua giữa đám đông vừa rồi. Cho đến khi khuôn mặt Đàm Sĩ Chương hiện ra trước mắt, một cảm giác lạnh băng bám lên từng bộ phận trên cơ thể anh, Phùng Liễm Thần giật mình, hai tay bị siết chặt lại giơ lên cao quá đầu. Những âm thanh nhẹ nhàng rời rạc hòa lẫn với tiếng hít thở nặng nề vang vọng bên tai.
Trang sức được dùng để trang trí, có thể đeo theo nhiều cách khác nhau. Có kiểu đeo trên quần áo, cũng có kiểu đeo khi không mặc quần áo.
Đàm Sĩ Chương say sưa mê mẩn, ánh mắt y nhìn người trước mặt như thể đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật do chính tay mình tạo ra. Theo một nghĩa nào đó thì đúng là như vậy. Phùng Liễm Thần ngửa đầu ra sau, hơi thở ngày càng dồn dập. Đá quý lấp lánh, đêm nay lại là một trận chiến dài.
Thức ăn mang về nhà rất thịnh soạn, nhưng thậm chí còn chưa mở ra, vẫn chất đống ở góc bàn làm việc, một quả bóng bay được cột trên móc treo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!