Đàm Hạo Dương tìm chỗ đậu xe ở trung tâm thương mại, chân gã bước dài, Giang Nhất Miên thấp lùn, phải chạy theo cả một đường. Khi bọn họ đến chỗ cửa hàng thì Đàm Sĩ Chương đang đứng trước nói chuyện với Phùng Liễm Thần và cửa hàng phó. Áo nỉ đen đã tháo chạy được một lúc rồi.
Nhưng Giang Nhất Miên không ngờ rằng chuyện khác không lộ, lại bị sếp trực tiếp bắt gặp mình trốn việc. Đàm Sĩ Chương là giám đốc thiết kế của tập đoàn, Giang Nhất Miên chỉ là một trợ lý thiết kế nhỏ, mối quan hệ giữa một lãnh đạo cấp cao với một tên lâu la.
Dạo này Giang Nhất Miên đắc ý vênh váo quá mức, từ ngày Đàm Hạo Dương thành tân chủ tịch, hắn có cảm giác như mình thoáng cái đã lên chức thái tử phi, không khí mà hắn hít thở trong công ty cũng thật khác biệt. Nhược điểm duy nhất là bộ phận của hắn lại nằm dưới quyền quản lý của Đàm Sĩ Chương, mà Đàm Sĩ Chương không phải là người biết nể nang ai. Theo bản năng, hắn định trốn sau lưng Đàm Hạo Dương, nhưng rồi nhận ra vô ích nên đành phải xốc lại tinh thần, đi theo tới đó.
Đàm Hạo Dương cười đùa cợt nhả: "Trợ lý Phùng, không, cửa hàng trưởng Phùng chứ, tình hình kinh doanh ở cửa hàng thế nào rồi?"
Phùng Liễm Thần mặc kệ lời chế nhạo của gã. Đàm Sĩ Chương nhìn sang Giang Nhất Miên: "Cậu đến đây làm gì?" Một khi không còn ở trước mặt khách, nụ cười trên khuôn mặt y sẽ biến mất như làm ảo thuật, để lộ vẻ lạnh nhạt vốn đó.
Giang Nhất Miên vẻ mặt ngượng ngùng: "Là thế này, sếp Hạo Dương đi kiểm tra cửa hàng..."
Đàm Sĩ Chương ngắt lời: "Đã báo cáo việc này với cấp trên chưa?"
Giang Nhất Miên vội vàng nói dối: "Tôi đã báo rồi."
"Bảo cậu ta gọi điện cho tôi giải thích tình hình, lý do gì mà đồng ý cho cậu nghỉ làm đi lang thang ngoài này."
Giang Nhất Miên xấu hổ, như bị gác lên lửa nướng. Đàm Hạo Dương lên tiếng đùa để giải vây: "Sao chứ, làm thiết kế không thể ngày ngày chỉ quanh quẩn trong văn phòng là sẽ có tác phẩm, người ta không thể đến cửa hàng để ngắm nghía, tìm cảm hứng sao?"
Đàm Sĩ Chương cười khẩy: "E rằng không chỉ là tìm cảm hứng, mà còn tìm thêm cái gì không dám để cho người ta thấy."
Giang Nhất Miên cúi đầu, ánh mắt Đàm Sĩ Chương nhìn hắn như nhìn một con kiến tầm thường. Cái nhìn đó chẳng khác nào l*t tr*n hắn, ném ra dưới ánh đèn huỳnh quang, một cái nhìn khinh miệt tr*n tr**.
Cửa hàng luôn đông khách, người ra vào tấp nập. Lúc này, Phùng Liễm Thần quay đầu lại nhìn. Một bà lão tóc muối tiêu run rẩy bước vào cửa hàng, lục túi một lúc lâu rồi mở ra một túi vải, sau đó lẩm bẩm nói gì với nhân viên bán hàng ở bên quầy.
Đàm Hạo Dương đổi chủ đề, bĩu môi với cửa hàng phó: "Sao không qua đó xem người ta muốn mua gì?"
Cửa hàng phó đang vội thể hiện, bèn nhanh chóng lại gần hỏi thăm tình hình.
Nhân viên bán hàng nói: "Bà lão này đến đây hỏi 'đổi vàng lấy vàng', nhưng đồ của bà ấy không phải là sản phẩm của chúng ta."
Dịch vụ đổi vàng lấy vàng rất phổ biến trong các cửa hàng vàng lớn nhỏ, nhiều người khi không còn thích trang sức vàng cũ của mình nữa sẽ mang đến đổi trang sức mới. Theo chính sách đổi vàng của Kim Phụng Tường, đổi hàng chính hãng của cửa hàng sẽ có giá phải chăng nhất, chỉ thu một khoản phí nhỏ, sản phẩm vàng không cùng thương hiệu cũng có thể đổi được, nhưng chi phí sẽ cao hơn một chút, phải chịu một khoản khấu hao và tổn thất nhất định.
Tuy nhiên, thứ mà bà lão mang đến là loại vàng cũ không được ưa chuộng nhất. Hai chiếc vòng tay và một ổ khóa vàng nằm trên một tấm vải hoa màu xanh.
Lý do vàng cũ không được ưa chuộng là do công nghệ chế tác trước đây không đạt tiêu chuẩn, hàm lượng vàng thường không đủ, tất yếu dẫn đến việc giảm giá thu lại. Thế nhưng một số người không hiểu nên vẫn làm ầm ĩ, cảm thấy mình bị các doanh nghiệp vô đạo đức chèn ép, giải thích không thông, rắc rối liên miên.
Bà lão có vẽ đã ngoài bảy mươi, tám mươi tuổi, cửa hàng phó sợ bà quấy nhiễu, nên không muốn thu lắm: "Cái đồ cổ này của bà cũ lắm rồi, bán đi thì tiếc lắm, sao không giữ lại cho rồi?"
Bà lão giơ túi vải lên, đôi tay già nua thô ráp như vỏ cây: "Tôi chuẩn bị của hồi môn cho cháu gái, bây giờ bọn trẻ không thích những thứ lỗi thời này rồi, muốn đổi kiểu gì đó đẹp hơn. Cậu cho tôi một lời khuyên đi."
Đàm Hạo Dương bĩu môi: "Được rồi, bà ta muốn đổi thì cứ đổi đi."
Cửa hàng phó thở dài: "Vậy thì tôi phải nói trước với bà, giá thu vào sẽ không quá cao."
May mắn bà lão này là người hiểu lý lẽ. Sau khi giải thích một hồi lâu, cuối cùng bà cũng đồng ý.
Cửa hàng phó bảo nhân viên bán hàng đi lấy mỏ đốt: "Vậy thì kiểm tra trước đã. Đừng lo, chúng tôi là thương hiệu lớn, nếu là vàng nguyên chất thì tính giá vàng nguyên chất, nếu là vàng 999 sẽ tính giá vàng 999, không lừa già dối trẻ, nên chắc chắn không lừa bà."
Phương pháp kiểm tra vàng mà cửa hàng sử dụng là đốt bằng lửa, vàng thật không sợ lửa, nếu bề mặt không chuyển sang màu đen sau khi nung ở nhiệt độ cao thì đó là vàng nguyên chất. Đồ của bà lão này không chỉ cũ kỹ, xét theo mức độ oxy hóa thì đã xỉn màu đen kịt, thực sự không biết đã được truyền lại qua bao nhiêu thế hệ.
Nhân viên bán hàng cầm lấy, đặt lên bảng thạch cao: "Bà ơi, sau khi nung nóng chảy là không thể phục hồi lại trạng thái ban đầu được nữa đâu."
Bà lão gật đầu, Phùng Liễm Thần đột nhiên cắt ngang: "Đợi đã, mang tới đây tôi xem thử."
Cửa hàng phó âm thầm trừng anh, nhân viên bán hàng không để ý, nhanh chóng đưa chiếc khóa vàng ra.
Các sản phẩm vàng thường có ký hiệu để xác định chất liệu và độ tinh khiết, chẳng hạn như Vàng nguyên chất 999, Au999
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!