Chương 7: (Vô Đề)

Tập đoàn Đàm Thị tập trung vào thị trường trang sức trung và cao cấp, một trong những dòng sản phẩm chính dưới trướng là chuỗi trang sức thương hiệu Kim Phụng Tường đã thành danh lâu năm. Tiệm vàng Phụng Tường cũng là tiền thân của nhà họ Đàm, vào thời Dân Quốc, đây là thương hiệu xưa mà nhà nhà ở Kim Thành đều biết.

Nói về câu chuyện khởi nghiệp của Đàm Nho, ông thừa kế một tiệm vàng từ cha mình khi còn trẻ, quản lý tiệm rất tốt, mở thêm nhiều chi nhánh, quy mô kinh doanh ngày càng mở rộng. Sau đó, mô hình xưởng truyền thống được cải tổ thành mô hình công ty hiện đại, thương hiệu đầu tiên ông sáng lập là "Kim Phụng Tường", chủ yếu kinh doanh trang sức vàng và kim cương.

Hiện nay, doanh thu của Kim Phụng Tường chiếm hơn 50% tổng doanh thu của cả tập đoàn, trên toàn quốc có gần 4.000 cửa hàng trực tiếp và nhượng quyền. Nếu phải miêu tả bằng một cách cụ thể hơn thì là thế này: dù ở thành phố hạng nhất, hạng hai, hạng ba hay hạng tư, rất nhiều người tiêu dùng khi bước vào tầng trệt của bất kỳ trung tâm mua sắm đều sẽ ngay lập tức chú ý đến mặt tiền cửa hàng được thiết kế theo màu đen và vàng nổi bật này.

Phùng Liễm Thần vừa đeo găng tay vào thì nghe thấy mấy nhân viên bán hàng xì xào: "Là hắn ta à? Tên phiền phức kia lại đến đây."

Làm việc tại quầy có nghĩa là sẽ gặp đủ loại khách hàng, bao gồm cả những người lập dị và vô lý.

Phùng Liễm Thần ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua: "Mọi người đi làm việc khác đi, tôi sẽ lo vị khách này."

Hai nhân viên bán hàng mặc trang phục công sở nghiêm túc, một người do dự: "Cửa hàng trưởng, hay là để tôi đi."

Phùng Liễm Thần nói: "Không sao đâu, anh đi làm việc khác đi."

Anh xuống cửa hàng Kim Phụng Tường trong trung tâm thương mại này một thời gian rồi, các nhân viên bán hàng ở đó thậm chí còn hơi lo sợ. Dù sao anh cũng như một ông Phật do trụ sở chính phái xuống, trước kia còn là trợ lý của chủ tịch, người từng phát biểu trên sân khấu trong buổi họp mặt thường niên. Có chuyện gì đang xảy ra ở cửa hàng mà khiến anh phải đến đây tọa trấn, chẳng lẽ là doanh số không đạt kỳ vọng, hay còn vấn đề gì khác cần được chỉnh đốn?

Chỉ có cửa hàng phó là không vui, hắn cho rằng cửa hàng trưởng trước đi rồi thì mình đương nhiên có thể từ phó lên trưởng. Ai mà ngờ được nửa đường nhảy ra kẻ chắn ngang.

Sau khi đến đây, Phùng Liễm Thần không hề kiêu ngạo lên mặt, đón khách tiễn khách luôn giữ thái độ niềm nở, khác hẳn với phong thái của anh trên trụ sở chính. Đây chính là ưu điểm của anh, như chiến sĩ toàn năng đặt tại vị trí nào thì làm việc của vị trí đó, không bao giờ công khai phàn nàn.

Khách hàng bị nhân viên dè bỉu là một thanh niên mặc áo nỉ đen, ngoài hai mươi, hơi thừa cân, trên áo còn in hình hoạt hình. Xét theo độ tuổi và trang phục thì hắn không giống đối tượng khách hàng có thể mua đồ trang sức bằng vàng, nhưng đây là ngày thứ ba hắn đến cửa hàng. Khi đến thì bắt nhân viên bán hàng lấy trang sức trên quầy ra, thử đeo từng món, cầm chơi, soi mói, kén chọn cả ngày trời, xem hết mọi thứ trong cửa hàng, rồi ra về tay không.

Khách hàng thử trang sức không phải là vấn đề, thử rồi không mua cũng không phải là vấn đề. Nhưng kẻ này rõ ràng không phải muốn xem trang sức, giống như đang muốn đến gây rối hơn. Lần đầu tiên hắn đến là nhân viên bán hàng phụ trách tiếp, cứ tưởng chỉ là rảnh rỗi đến xem thôi, ai ngờ hôm trước tiễn đi hôm sau lại quay lại, bấy giờ mới chuyển sang Phùng Liễm Thần ra giết thời gian với hắn, để nhân viên bán hàng rảnh tay làm việc khác.

Tên này có vẻ không có quần áo thay, hôm nay vẫn mặc đúng cái áo nỉ đó: "Đưa tôi cái này."

Phùng Liễm Thần làm theo, vô cùng kiên nhẫn. Xem thì xem thôi, cửa hàng được trang bị đầy đủ camera giám sát độ nét cao, thiết bị chống trộm nhập khẩu mới nâng cấp, thiết bị báo động một nút bấm, không sợ bị trộm.

Gần đây, khi anh tán gẫu với hai người bạn họ Trương, Trương Viễn Sơn còn suy đoán: "Có phải tên nhóc cửa hàng phó thuê người đến kiếm chuyện không?"

Lúc đó Phùng Liễm Thần trả lời: "Có thể không phải hắn."

Trương Viễn Sơn hỏi làm sao anh biết được, Phùng Liễm Thần không trả lời luôn, chỉ nói đó là do trực giác. Cửa hàng phó không giống như người "ranh ma" như vậy, Phùng Liễm Thần cũng không nghĩ đến việc ném củ khoai lang nóng này cho hắn.

Mọi hoạt động của cửa hàng đều có thể gặp phải sự cố lớn nhỏ khác nhau, nếu sự cố nghiêm trọng, phải báo cáo lên trụ sở chính theo từng cấp. Nhưng tình hình hiện tại không nghiêm trọng lắm, anh chỉ tạm thời đè xuống, chờ xem diễn biến thế nào.

Nhưng chuyện vẫn đến tai Đàm Hạo Dương. Hay nói đúng hơn là gã đang chủ động theo dõi hành tung của Phùng Liễm Thần. Khi nghe nói Đàm Sĩ Chương cho Phùng Liễm Thần ra ngoài quầy bán hàng, gã suýt bật cười vì ý tưởng của ông anh họ mình. Tất nhiên gã biết Đàm Sĩ Chương là một người rất hẹp hòi, nhưng Đàm Hạo Dương vốn chỉ ôm tâm lý toạ sơn quan hổ đấu, muốn xem ai sẽ chiến thắng. Gã nghĩ rằng với tính cách lạnh lùng của Phùng Liễm Thần, anh sẽ sớm bỏ đi thôi.

Không ngờ lần này gã lại tính sai, người ta linh hoạt đến bất ngờ, bảo ra quầy bán hàng thì ung dung đi bán hàng.

Chưa thấy Phùng Liễm Thần đầu hàng, Đàm Hạo Dương ngược lại càng không vui, bất chợt quyết định tự mình đi xem.

Giang Nhất Miên đến tìm Đàm Hạo Dương để tán tỉnh thì tình cờ gặp gã đang bước ra khỏi văn phòng chủ tịch.

Chuyển nhượng cổ phần liên quan đến các vấn đề thuế và thương mại, nhiều vấn đề quan trọng khác của công ty cũng không thể bàn giao nhanh được, vì vậy không vội tổ chức cuộc họp Hội đồng Quản trị. Đàm Hạo Dương hiện đang nắm chức vị tương đương quyền tổng giám đốc, nhưng phòng làm việc của Đàm Nho đã được dọn dẹp trước, giao cho gã sử dụng.

Giang Nhất Miên đứng trước văn phòng sang trọng, ngoan ngoãn mềm mại: "Honey anh đi đâu vậy?"

Đàm Hạo Dương nói đơn giản: "Kiểm tra cửa hàng."

Giang Nhất Miên nhanh trí, cậu ấm này đang rất đắc ý, còn cửa hàng nào cần gã phải đặc biệt kiểm tra vậy? Tim hắn hẫng một nhịp, hơi hoảng hốt, bèn ôm eo Đàm Hạo Dương làm nũng: "Bây giờ à? Chúng ta không thể đi lúc khác sao?"

Đàm Hạo Dương nghĩ hắn muốn gần gũi nên không coi trọng: "Em chỉ muốn anh không lo công việc, ngày nào cũng ở bên em."

Trong đầu Giang Nhất Miên lúc này thật ra không phải là chuyện giường chiếu. Hắn chỉ sợ bị lộ. Nói thật, vị khách quái đản mà cửa hàng của Phùng Liễm Thần gặp phải chính là bạn của Giang Nhất Miên, hắn cho kẻ đó chút tiền để đến kiếm chuyện. Vốn cũng chỉ là chuyện vô hại, không có gì nghiêm trọng, không phải trộm cắp, chỉ là gây rắc rối cho người mà hắn không thích. Chỉ là chuyện nhỏ nhặt như vậy thôi.

Chẳng lẽ Phùng Liễm Thần thật sự đã báo lên trụ sở chính, nếu không thì sao Đàm Hạo Dương lại nghĩ đến chuyện đi xem?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!