Phùng Liễm Thần ngược lại còn thả lỏng, anh bình tĩnh nhìn Đàm Sĩ Chương, thong thả giải thích.
"Sếp Sĩ Chương, đối với di chúc bằng miệng, thông thường có hai loại quan hệ lợi ích được pháp luật công nhận, thứ nhất là họ hàng thân thích của người thừa kế hoặc người được tặng di sản, bao gồm vợ/chồng, con cái, cha mẹ và các thành viên gia đình khác sống chung, thứ hai là người có quan hệ chủ nợ và con nợ dân sự với người thừa kế. Rất đáng tiếc, mối quan hệ của tôi với sếp Hạo Dương chỉ giới hạn ở mối quan hệ cấp trên
-cấp dưới tại công ty, không cấu thành bất kỳ loại nào trong số này."
Đàm Sĩ Chương bật cười: "Cho dù có bằng chứng, hình ảnh và video của các người... cũng không thể coi là quan hệ hôn nhân sao?"
Tất nhiên là không có thứ quỷ quái đó, ngoại trừ những bản ghi lịch sử trò chuyện. Phùng Liễm Thần đã hủy chứng cứ rồi, Đàm Hạo Dương cũng sẽ không ngu ngốc mà tự mình tung ra, trừ khi Đàm Sĩ Chương lấy trộm điện thoại của gã.
Phùng Liễm Thần vẫn bình tĩnh nói tiếp: "Lùi một bước mà nói, cho dù anh có nhổ được cái đinh là tôi, nơi mà cố chủ tịch để lại di chúc bằng miệng là phòng bệnh trong bệnh viện, ngoài tôi và luật sư Triệu, còn có không ít nhân viên y tế ở đó. Tuy họ không phải là nhân chứng chính thức, nhưng họ đều nghe thấy những lời cố chủ tịch nói. Chỉ cần bỏ chút công sức, tìm họ về làm chứng sẽ không quá khó khăn."
Đàm Sĩ Chương thở dài tiếc nuối: "Thật sao? Thôi, đành chịu, hình như đường này bị chặn rồi."
Phùng Liễm Thần vờ cúi đầu, đây không phải là câu mà anh nên đáp lại.
Đàm Sĩ Chương bằng cách nào đó tìm thấy một cây bút bi từ khe cửa sổ, cũng không biết ai đã đánh rơi ở đó, y cầm trên tay, bấm tanh tách. Y ấn năm sáu lần, thấy bút vẫn hoạt động bình thường thì ném trở lại bàn: "Được rồi, đùa vậy đủ rồi. Đây là việc của tôi và Đàm Hạo Dương, tôi không giống thằng nhóc đó, còn chưa đủ lông đủ cánh đã nghĩ đến đại náo Thiên cung, quấy nhiễu thiên binh thiên tướng không cho ai được yên.
Thắng làm vua thua làm giặc, phải xem bản lĩnh cá nhân, dằn vặt một người ngoài cuộc như cậu chẳng có ý nghĩa gì cả."
Nói xong, Đàm Sĩ Chương gãi thái dương. Dù sao thì họ cũng là anh em, những cử chỉ nhỏ nhặt trong lúc vô tình cũng tương tự nhau, chỉ có điều mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Y nói với Phùng Liễm Thần: "Nhưng cậu cũng hiểu rằng trong giai đoạn này, tôi thật sự không thể tin tưởng cậu, chứ đừng nói đến yên tâm trọng dụng cậu."
Phùng Liễm Thần mỉm cười, nói anh hiểu, vốn dĩ anh cũng định tuân thủ quyết định điều chuyển của công ty.
Đàm Sĩ Chương lại nói: "Nhưng có thể để cậu làm gì được nhỉ? Cũng không thể thật sự bắt cậu ở đây bưng trà rót nước."
Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn làm việc của Đàm Sĩ Chương lại reo lên, y nhấc máy nghe, rồi cúp máy, đúng lúc có việc đến rồi. Đàm Sĩ Chương giải thích: "Là cửa hàng ở trung tâm thương mại, cửa hàng trưởng của họ vừa nghỉ việc, vẫn chưa tìm được người phù hợp thay thế, ngày nào cũng thúc giục."
Phùng Liễm Thần ngước mắt lên: "Anh muốn tôi qua đó?"
Đàm Sĩ Chương khẽ cười: "Nếu điều chuyển vậy thì chắc chắn là lãng phí nhân tài, nhưng... đây là vấn đề cấp bách, cậu đồng ý thì qua đó một thời gian. Không đồng ý thì tôi cũng không ép, ở lại đây bưng trà rót nước, cậu thấy sao?""Vậy cho nên cậu đi làm cửa hàng trưởng ở cửa hàng trang sức trong trung tâm thương mại à?" Trương Viễn Sơn chia bài thành hai chồng, ngón tay cong lại đẩy ra, thuần thục xáo bài xoạt xoạt xoạt: "Quào, nói là cửa hàng trưởng, vậy không phải chỉ là hầu hạ người ta sao?"
"Gì mà hầu hạ." Phùng Liễm Thần cúi đầu uống trà: "Chú ý lời lẽ, nghề nghiệp không phân biệt sang hèn."
Ngày anh bị đá sang cho Đàm Sĩ Chương đúng vào thứ sáu, Phùng Liễm Thần hoàn tất việc bàn giao nhân sự, trước khi tan làm, người bạn thân Trương Viễn Sơn gọi điện hỏi anh có thời gian tụ tập không. Dù công việc trượt dốc, sếp gây khó dễ thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, Phùng Liễm Thần nói là có.
Buổi tối, họ cùng nhau ăn tối, rồi đến phòng chơi bài của Trương Viễn Sơn chơi như thường lệ. Cùng tham gia còn có một cô gái tên Trương Viên San, hai người họ Trương lại có tên phát âm giống nhau, đây cũng là một mối duyên phận hài hước nữa. Ba người họ là bạn cùng lớp thời đại học, chơi rất thân, sau khi tốt nghiệp vẫn giữ liên lạc nhiều năm, thỉnh thoảng vẫn đi chơi với nhau.
Trương Viên San hỏi Phùng Liễm Thần: "Sao hôm nay cậu không lái xe, đi taxi à? Sợ kẹt xe?"
Phùng Liễm Thần cười nhạt: "Ngay từ đầu đã không phải xe của tôi rồi, đổi vị trí thì xe cũng phải trả lại cho công ty."
Chiếc xe được giao cho vị trí "trợ lý cao cấp", thực chất là quyết định mà Đàm Nho phê duyệt riêng cho Phùng Liễm Thần. Nhưng Phùng Liễm Thần xứng đáng có chiếc xe này. Đàm Nho đề bạt anh lên, cũng như có thêm một cánh tay phải đắc lực. Anh không có xuất thân là dân chuyên ngành, nhưng vẫn chủ động học hỏi từ những thợ cả dưới nhà máy, cắt gọt đá quý, khảm nạm thủ công, đúc khung kim loại, anh biết rõ từng dòng sản phẩm của công ty như lòng bàn tay.
Tiếp đón khách hàng, mua sắm vật tư, tiếp thị thương hiệu, mọi thứ đều có thể đảm nhận. Có những khi khách nước ngoài đến, không ngại thiếu phiên dịch, chỉ yêu cầu Phùng Liễm Thần có mặt. Sau đó Đàm Nho bèn nói: "Nếu cậu cần xe thì không phải tìm tài xế đăng ký xe nữa, cứ cấp riêng một chiếc cho cậu luôn."
Nhưng giờ anh bị đuổi xuống một cửa hàng bình thường, cấp bậc tụt dốc thảm hại, có cửa hàng trưởng nào còn tư cách để công ty cấp một chiếc xe riêng? Phùng Liễm Thần không làm ầm ĩ, chỉ điền vào giấy tờ bàn giao, tháo móc khóa trang trí trên chìa khóa xe, rồi trả lại cho phòng Hành chính y nguyên như cũ.
Trương Viên San cũng là một người làm công ăn lương, cô hất tóc cười lớn: "Cái kiểu gì thế này, cho người ta chút quyền lợi rồi còn có thể keo kiệt đòi lại à, tôi thấy xong rồi! Cậu không nghe người ta nói à, nếu một công ty đột nhiên bắt đầu kiểm tra chuyên cần, đòi kỷ luật nghiêm, cắt giảm phúc lợi của nhân viên, không còn nghi ngờ gì nữa, ông chủ thực sự vô dụng nên chỉ có thể bận tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt này.
Quý công ty sắp phá sản rồi ha."
Trương Viễn Sơn phụ họa: "Đúng thế, đồng chí Liễm Thần, công ty này không ổn rồi, hay là chúng ta nhảy việc?"
Phùng Liễm Thần lấy được lá Joker đen: "Đương nhiên có thể cân nhắc nhảy việc, nhưng không thể cứ thế mà bỏ cuộc, làm được ngày nào hay ngày đó trước đã."
Trương Viễn Sơn đùa bỡn, tay uốn éo kiểu lan hoa chỉ: "Tôi hiểu cái này. Người ta còn nói gì nhỉ, kiểu nhân viên mà các nhà tư bản hiện đại yêu thích nhất chính là những người mua nhà mua xe, có vợ chồng có con cái, nhân viên kiểu này chẳng khác nào trâu già, bị đánh không đánh trả, bị mắng không cãi lại, muốn thao túng thế nào cũng được, tại sao, vì họ không dám tùy tiện nghỉ việc chứ sao! Nếu hôm nay mất chén cơm, ngày mai cả nhà sẽ chết đói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!