Chương 50: (Vô Đề)

Thực ra, việc đàm phán mời Diêu Nghiêu trở thành đại sứ không phải là dễ dàng. Với một ngôi sao thị trường có địa vị như hắn, dù là có quan hệ thì Chìa Khóa Ánh Sao chắc chắn vẫn phải bỏ ra rất nhiều tiền mới có được cơ hội.

Tất nhiên, lợi nhuận đầu tư trả về cũng sẽ cao. Đàm Hạo Dương nhìn trúng sức hút thần tượng và sức mua của người hâm mộ trên người hắn. Tuy nhiên, bản thân sự ăn khách này cũng là con dao hai lưỡi, nguồn lực kinh tế của người hâm mộ có thể làm đẹp cho báo cáo tài chính, nhưng cũng đi kèm với nhiều rắc rối ngoài dự kiến, quan trọng là phải chuẩn bị cho những rủi ro này.

Khi nhắc đến Diêu Nghiêu, cô nhân viên hành chính cũng phấn khởi hỏi Phùng Liễm Thần: "Sếp Phùng, công ty có quy định cấm xin chữ ký không ạ?"

Sếp Cao xoa cái đầu bóng loáng của mình: "Sao thế, cô cũng là fan à?"

Cô gái trẻ này không thần tượng người nổi tiếng, chỉ là có đầu óc kinh doanh tốt: "Tôi không đu idol, tôi rao bán trên thị trường thôi, đáng tiền đấy ạ."

Sếp Cao cười ha ha: "Thật là tinh ranh."

Phùng Liễm Thần đáp: "Nếu sau này cậu ta có đến quay quảng cáo, có cơ hội thì có thể đến xin, miễn là không ảnh hưởng đến công việc."

Cô nhân viên hành chính nói: "Thật ra, tôi có ấn tượng tốt với Lương Quảng Liệt hơn, anh ấy giờ cũng nổi lên rồi, sao không cân nhắc mời anh ấy nhỉ?"

Trưởng phòng Lý không hiểu: "Lương Quảng Liệt là ai, cũng là ngôi sao? Tại sao lại liên quan tới người này?"

Tạp chí có ảnh hợp tác của Trang sức Lệ Hoa và Lương Quảng Liệt vẫn còn trên kệ trước bàn tiếp tân, trưởng phòng Lý có lẽ không quan tâm nên không để ý tới.

Hai sao nam này bị mang ra so sánh là vì một bộ phim truyền hình mới ra mắt của Diêu Nghiêu có phong cách giống với bộ phim chiếu mạng cực kỳ ăn khách của Lương Quảng Liệt.

Trong bộ phim thời kỳ Dân Quốc này, Diêu Nghiêu vào vai một chàng công tử nhà giàu nuôi lòng muốn làm ăn xây dựng đất nước, kịch bản này là do công ty quản lý của hắn đặt hàng riêng để hỗ trợ hắn chuyển đổi định hướng nghề nghiệp, dù sao thì chẳng ai có thể trẻ mãi để đóng phim thần tượng cả đời. Tuy nhiên, kết quả lại gây thất vọng. Bộ phim nhận được hàng đống gạch đá, Diêu Nghiêu bị chỉ trích nặng nề vì diễn xuất chán ngấy, thiếu kiến ​​thức lịch sử, người hâm mộ của hắn và khán giả bình thường đã đại chiến võ mồm tám trăm hiệp trên mạng.

Vậy là đủ tệ rồi, nhưng thật không may, Lương Quảng Liệt lại vào vai một nhân vật có hình tượng tương tự trong cùng một thời gian, cũng đeo kính, tạo hình lịch lãm, làm cho khán giả phải thốt lên rằng không ngờ Lương Quảng Liệt có thể khắc họa được khí chất của một quý công tử, vẻ ngoài nho nhã không giấu được tấm lòng cứu nước cứu dân. Có so sánh là có đau thương, hai con người và hai bộ phim trở thành ví dụ điển hình của tích cực và tiêu cực, đã bị cột chung lại so sánh khá lâu rồi.

Nhưng phim là phim, danh tiếng là danh tiếng, sức hút lại là sức hút. Độ nổi tiếng và tầm ảnh hưởng của Diêu Nghiêu vẫn nằm ngoài tầm với của Lương Quảng Liệt, nên chắc là Đàm Hạo Dương không thèm để mắt đến anh ta.

Cô nhân viên hành chính cũng hiểu, chỉ là thuận miệng hỏi thôi: "Tuy rằng hiện tại có rất nhiều trò cười cho người ta hóng, rồi còn chế giễu Lương Quảng Liệt chỉ có fans phim nhiều nhất là ba tháng, nhưng là người qua đường, tôi vẫn thấy anh ấy khá tốt, hoạt động trong ngành mười mấy năm mà không có bất kỳ scandal nào, danh tiếng hoàn hảo. Quan trọng nhất là anh ấy vừa hot lên chưa bao lâu, có lẽ là chưa tăng giá đâu, tôi nghĩ chúng ta nên nắm bắt cơ hội này để tiếp tục hợp tác, biết đâu sau này phát hiện ra mình nhặt được của hời."

Phùng Liễm Thần cười đáp: "Phong cách của Trang sức Lệ Hoa phù hợp hơn, nhân lúc sếp Cao và sếp Sĩ Chương ở đây, tranh thủ đề xuất đi."

Đàm Sĩ Chương nói: "Sếp Phùng đã đề cử rồi, tôi về suy nghĩ thêm mới được."

Mọi người cười ồ lên. Cô nhân viên hành chính hỏi: "Sếp Phùng cũng xem quảng cáo của Lương Quảng Liệt rồi ạ? Anh ấy đẹp trai lắm phải không?"

Phùng Liễm Thần gật đầu: "Tôi nghĩ anh ta giống như một phiên bản cường tráng hơn của Tôn Long, sự nghiệp cũng tương tự. Tôn Long cũng phải qua mấy năm đầu khó khăn, hơn ba mươi mới gọi là đạt đến đỉnh cao sự nghiệp, người có hoài bão chắc chắn sẽ được đền đáp xứng đáng."

Đàm Sĩ Chương vẫn dựa vào lan can, dùng ống hút khuấy những hạt trân châu còn lại trong ly, động tác vụng về, rõ ràng là không quen với những món uống kiểu này. Nhìn lên thấy đã trễ rồi, y tuyên bố kết thúc hoạt động trong ngày hôm nay.

Có hai chiếc xe được điều động, tài xế còn lại ở lại phụ trách đưa đón người bên Đàm Thị. Cô nhân viên hành chính nhanh nhẹn lên xe trước, chui vào ghế trong cùng, sau đó là trưởng phòng Lý, để dành những chỗ ngồi dễ ra vào, sau nữa sếp Cao cũng lên xe.

Phùng Liễm Thần lại nói mình không cần: "Giờ đang là cao điểm, tôi đi tàu điện ngầm về nhà, có thể sẽ nhanh hơn mọi người đấy."

Đàm Sĩ Chương từ chối theo: "Tôi cũng đi tàu điện ngầm."

Trưởng phòng Lý thò đầu ra nói một câu đi đường cẩn thận. Cửa xe tự động đóng lại, hai nhóm người tách ra đi về hai hướng khác nhau.

Phùng Liễm Thần và Đàm Sĩ Chương nhìn nhau một cái, im lặng rồi chậm rãi bước đi song song về phía cửa ga tàu điện ngầm.

Đột nhiên Đàm Sĩ Chương hỏi: "Bộ sưu tập mới ra mắt bán thế nào rồi?"

Ý của y là bộ sưu tập mới của No.7, Phùng Liễm Thần đáp: "Doanh số bán ra sau khi ra mắt khá tốt."

Một công ty muốn kiếm được tiền thì không thể để tồn tại khoảng trống thời gian lớn giữa các sản phẩm. Vậy nên trong khi Hình Học Cực Hạn đang câu cư dân mạng trên khắp không gian mạng, thiết kế mới đã được triển khai. Bộ sưu tập mới vẫn giữ nguyên phong cách thiết kế đó, mang tên Chủ Nghĩa Duy Lý, sử dụng vàng 18K và ngọc trai làm vật liệu chính. Sau khi phát hành phiên bản giới hạn đầu tiên vào dịp Giáng sinh, nó hiện đã có mặt trên trang web chính thức dưới dạng sản phẩm thông thường.

Như thường lệ, Đàm Sĩ Chương nghe một lúc, không đưa ra ý kiến ​​riêng của mình. Nội dung công việc quan trọng của Chìa Khóa Ánh Sao sẽ được báo cáo định kỳ trong cuộc họp ban lãnh đạo tập đoàn, những số liệu cụ thể hơn sẽ được đưa vào báo cáo sau.

Phùng Liễm Thần liên tưởng vô cớ, giả sử anh và Đàm Sĩ Chương đề phòng lẫn nhau, bí mật ghi âm các cuộc trò chuyện, rồi đến một ngày trở mặt thành thù, quay ra buộc tội lẫn nhau, Đàm Sĩ Chương chắc chắn sẽ nắm nhiều bằng chứng hơn anh, vì người nào nói càng nhiều thì sai càng nhiều. Đôi khi con người sẽ tự tưởng tượng ra những tình huống xấu nhất để tự dọa mình, có lẽ vì tiềm thức đang cảnh báo rủi ro.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!