Người có tài năng nghệ thuật dường như đều nên được hưởng lòng khoan dung, dù kẻ đó kiêu ngạo hay có chút lập dị. Vậy là trưởng phòng Lý chỉ thật thà cười cười, rồi bảo tài xế tấp xe vào lề đường.
Khi đến Phụng Hoàng Lâu, phòng riêng đã đặt từ trước, món ăn lần lượt được mang lên rất nhanh, đúng như đã trao đổi trước với nhà hàng, tất cả đều thể hiện bản sắc của địa phương. Ngoài ra, xét đến việc người nước ngoài không ăn một số món nên không có món nào có vảy, không có nội tạng, không có móng gia cầm hay móng giò. Tuy nhiên, còn một Steven có cái dạ dày Trung Quốc, thích đồ ăn cay, do đó thêm một món là lẩu khô ếch bò.
Ai ngờ món ăn vừa dọn ra thì không biết chạm phải dây thần kinh nào của Andy. "Oh my!" Hắn suýt nữa là nhảy dựng, mắt trợn tròn, kêu lên: "What?"
Trưởng phòng Lý kiên nhẫn giải thích sự khác biệt giữa ếch bò nuôi và ếch thường, chứng minh rằng thực sự có thể ăn được. Andy cố gắng giữ bình tĩnh, ngồi xuống chỗ của mình, nhưng mí mắt giật giật liên hồi vẫn thể hiện sự khinh bỉ thứ nguyên liệu nấu ăn của mụ phù thủy.
Steven nói đùa mấy câu, gợi ý rằng hắn nên học cách phớt lờ nó, rồi lại xúi giục các đồng nghiệp khác, nói nếu ai có lòng dũng cảm đều có thể thử. Sau đó, những người nước ngoài khác đều cười hi hi ha ha, vươn đũa ra, rồi làm ra đủ mọi biểu cảm buồn cười vì quá cay, chỉ riêng Andy không thử.
Vì trì hoãn khá nhiều thời gian nên bữa trưa cũng kết thúc muộn. Tuy nhiên, theo kế hoạch ban đầu, đoàn vẫn đến Bảo tàng Mỹ thuật Kim Thành.
Bảo tàng hiện đang tổ chức một cuộc triển lãm Mucha lớn, có rất nhiều hiện vật được vận chuyển bằng đường hàng không từ các bảo tàng nước ngoài đến, một cơ hội hiếm có. Mucha là một nhân vật tiêu biểu của phong trào Art Nouveau, với người bình thường, ấn tượng đầu tiên có lẽ là kỹ năng minh họa cao siêu của ông, đặc biệt là cách ông khắc họa những hình ảnh phụ nữ trang nhã, thanh lịch cùng họa tiết hoa. Nhưng thật ra ông tham gia vào nhiều lĩnh vực, bao gồm cả thiết kế trang sức.
Cho nên, đừng nói đến người của tập đoàn Hồng Hải, dù không cần phải đi cùng khách mời thì bản thân Phùng Liễm Thần và những người khác cũng chắc chắn phải ghé thăm một lần.
Triển lãm bao gồm một khu vực trưng bày trang sức cổ, sau khi qua cửa an ninh, du khách sẽ đi theo một lộ trình được thiết kế sẵn. Khi bước vào khu vực này, cả hai nhóm người đều đồng loạt giảm tốc độ, tỏ vẻ không muốn đi, thì thà thì thầm với nhau, vừa chiêm ngưỡng vừa trao đổi.
Phùng Liễm Thần đi chậm lại nửa bước, đẩy kính lên, nhìn chăm chú vào cửa sổ trưng bày rồi thất thần.
Mối duyên của Mucha với thiết kế trang sức bắt đầu sau khi ông nổi tiếng nhờ thiết kế tấm áp phích cho vở kịch sân khấu Médée, doanh nhân thế hệ thứ hai trong ngành trang sức là George Fouquet đang tìm kiếm những ý tưởng trang sức mới, sau khi tiếp cận Mucha, cả hai nhận ra họ là tri kỷ của nhau, nhanh chóng bắt tay hợp tác. Trong ba năm tiếp theo, họ đã hợp tác tạo ra một loạt các thiết kế trang sức cao cấp, từ chiếc vòng tay hình rắn mà Medea đeo trong vở bi kịch Hy Lạp, đến vương miện hoa của các nữ thần rừng và nước được thiết kế tinh xảo, phong cách táo bạo mà lộng lẫy, chi tiết phong phú lại tinh tế, đại diện cho các triết lý thiết kế tiên phong vào thời điểm đó.
Triển lãm này giới thiệu tác phẩm đầu tiên được ra mắt của họ, chiếc vòng tay hình con rắn quấn quanh cổ tay của nữ chính Medea, được vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài về. Ngay cả sau nhiều năm, nó vẫn đẹp đến ngỡ ngàng. Đầu rắn có vảy được chế tác bằng công nghệ tráng men, đính đá Opal, Ruby và kim cương, nối với chiếc nhẫn đầu rắn bằng một sợi dây xích vàng, cá tính ngông cuồng đó đã ngang ngược in hằn một ấn tượng sâu sắc trong lòng người xem.
Trưởng phòng Lý vốn chỉ lo làm hành chính, không biết nhiều lắm, sếp Cao túm lấy tay anh ta khăng khăng bắt phải xem: "Mặt sau của chiếc vòng tay này này, thật ra nó có một hệ thống bản lề ẩn, vì vậy khi nữ diễn viên đó đeo vào cũng vẫn mềm mại, không hạn chế chuyển động linh hoạt của bàn tay..."
Trưởng phòng Lý gật đầu lia lịa, như bừng tỉnh ra, liền tỏ thái độ đã học hỏi được: "Vậy nên người ta là bậc thầy, không hổ danh là bậc thầy."
Nghe vậy, Andy đột nhiên liếc nhìn anh ta, toét miệng cười giả tạo: "Alphonse Mucha chỉ chịu trách nhiệm về ý tưởng thiết kế, quá trình sản xuất thực tế được thực hiện bởi cộng sự của ông ta, Georges Fouquet, tại studio ở Paris."
Đột nhiên bị ném cho một câu, trưởng phòng Lý thầm kêu lên trong lòng, không biết nên nói gì tiếp theo.
Phùng Liễm Thần đứng cạnh đó xen vào: "Thời đó, thiết kế trang sức truyền thống đã lỗi thời, chỉ chú trọng đến việc có sử dụng đá quý hay không. Tầm nhìn xa của Mucha và Georges Fouquet nằm ở việc tích hợp các khái niệm nghệ thuật vào tính thẩm mỹ của trang sức, tin rằng vẻ đẹp của trang sức không chỉ phụ thuộc vào đá quý được sử dụng, mà còn là giá trị nghệ thuật của nó.
Việc lựa chọn vật liệu thiết kế nên ưu tiên cân nhắc đến bầu không khí mong muốn, họ cũng sử dụng nhiều vật liệu chưa từng được sử dụng trước đây, chẳng hạn như xà cừ, sừng động vật và ngọc trai Baroque, những vật liệu độc đáo vào thời điểm đó."
Ánh mắt Andy chuyển sang nhìn anh, Phùng Liễm Thần quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
Hắn nhe răng cười với Phùng Liễm Thần.
Phùng Liễm Thần mỉm cười lịch sự.
Andy nói thêm: "Mucha có phong cách cá nhân rất mạnh, nhiều người cố gắng bắt chước ông ta nhưng không thể làm tốt, giống như thùng rỗng kêu to. Trong số tất cả các nhà thiết kế mà tôi từng gặp, chỉ có thiết kế của Brian mang style đó, đặc biệt là từ vài năm trước." Hắn không nhớ nổi tên tiếng Trung, chỉ gọi người khác bằng tên tiếng Anh.
Vào lúc này, trưởng phòng Lý nghĩ rằng theo tinh thần có đi có lại, câu tiếp theo Đàm Sĩ Chương nên hỏi là "cậu cũng chú ý đến thiết kế của tôi à", sau đó hai người có thể trò chuyện sâu hơn. Nào ngờ y chẳng cảm kích, chỉ nói với giọng điệu ôn hòa: "Quá khen, tôi có tài đức gì mà được so sánh với Mucha."
Mọi người xung quanh khẽ cười khúc khích.
Andy thấy chán, nhanh chóng chuyển sang góc khác.
Bọn họ cứ thế mà giết thời gian hết nửa buổi chiều, sau khi hoạt động tham quan kết thúc thì chuyển sang đi bộ dọc theo bảo tàng nghệ thuật đến công viên nghệ thuật sáng tạo gần đó. Ở đây có rất nhiều cửa hàng đồ chơi, văn hóa và sáng tạo thời thượng, cũng có nơi bán trang sức, có cả thương hiệu trà sữa của KOL. Nhân viên chạy vặt cấp dưới đi xếp hàng, mua cả một túi đầy về.
Trời đã tối, nhóm người Steven muốn về khách sạn, tài xế lái minivan đưa họ đi. Còn lại Phùng Liễm Thần, sếp Cao và những người khác đứng thành vòng tròn bên cạnh bức tượng trong công viên nghệ thuật, mỗi người cầm một ly trà sữa trên tay, dựa vào lan can nhai trân châu chóp chép.
Vừa uống vừa nói, sếp Cao có vẻ hơi lo lắng: "Rõ ràng là nơi nào có người, nơi đó có đấu đá mà, tôi thì thấy Steven và giám đốc Sáng tạo của bọn họ không hoàn toàn hợp nhau đâu, nhất là là trong bữa ăn, tôi đã nhiều lần thấy Tiểu Lý lo bọn họ quay ra chiến tranh lạnh với nhau."
Trưởng phòng Lý xác nhận: "Đúng thế!"
Phùng Liễm Thần suy đoán: "Dù sao cũng cần có thời gian để làm quen với nhau, chức giám đốc Sáng tạo liên quan đến nhiều người và nhiều việc, thay đổi một lần cũng là một cuộc cải tổ lớn, mới chỉ vài tháng trôi qua, Steven và cậu ta vẫn chưa hòa nhập, cũng bình thường thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!