Chương 48: (Vô Đề)

Tập đoàn Hồng Hải là ông trùm hàng xa xỉ quốc tế, hai bên hợp tác là sự kiện rất quan trọng nên khâu chuẩn bị tiếp đón cũng không thể xem nhẹ. Trưởng phòng Hành chính đích thân đem kế hoạch đến tìm Phùng Liễm Thần.

Việc tiếp đón khách hàng và đối tác nhìn bề ngoài thì tưởng chỉ có ăn uống vui chơi, nhưng tổ chức và sắp xếp thì không hề đơn giản. Trong đó có rất nhiều chi tiết và công việc cần lưu ý, đặc biệt là đối với khách nước ngoài có thêm rào cản ngôn ngữ và khác biệt văn hóa, đòi hỏi chăm sóc đặc biệt.

Trưởng phòng Hành chính tỏ ra rất lo lắng, vì giám đốc đã được cử đi nơi khác để đào tạo chuyên sâu, đi những một tháng, không có ai ở trên đưa ra quyết định thay anh ta. Hai năm trước khi làm việc với Hồng Hải, công việc tiếp đãi do giám đốc Hành chính phụ trách, giờ đây tất cả đều đổ dồn lên vai anh ta, áp lực lớn vô cùng. Vì vậy anh ta hỏi đến tận cùng mọi chi tiết, từ khẩu vị, tính khí cho đến thói quen sinh hoạt của từng người, chẳng khác nào điều tra dân số.

Sáng ra hỏi xong chiều lại đến, lảm nhảm mãi không thôi, khiến Phùng Liễm Thần không biết nên cười hay nên khóc.

Phùng Liễm Thần lại phải khuyên anh ta: "Tuy việc này rất quan trọng, nhưng cũng không cần phải lo lắng quá. Lần này đoàn của họ đến sớm, chắc chắn đã tự đặt chỗ rồi, chúng ta chỉ có trách nhiệm đưa đi tham quan trong vài ngày, tỏ lòng hiếu khách là đủ rồi, không phải làm bảo mẫu 24/7."

Trưởng phòng Hành chính cười ha ha: "Sếp Phùng, đã làm phiền anh quá, chúng tôi chỉ đang cẩn thận, một sơ suất thôi cũng rắc rối lắm."

Phùng Liễm Thần nói không sao: "Chúng ta là hợp tác bình đẳng, không phải thua kém người ta một bậc."

Ngay lúc đó, có người gõ vào cánh cửa hé mở.

Người đứng ngoài là Đàm Sĩ Chương: "Trưởng phòng Lý."

Trưởng phòng Hành chính vội chào: "Sếp Sĩ Chương, anh tìm sếp Phùng? Tôi đã nói xong rồi, tôi sẽ đi ngay."

Đàm Sĩ Chương phản ứng lãnh đạm, liếc anh ta một cái, trưởng phòng Hành chính cảm giác như mình giẫm phải vỏ dưa hấu.

Chỉ còn lại hai người trong phòng. Phùng Liễm Thần hắng giọng, hỏi y có chuyện gì.

Đàm Sĩ Chương đến thông báo danh sách mới: "Lần này đoàn bên kia thay đổi hai người, cậu khớp lại xem."

Phùng Liễm Thần đồng ý, vừa cầm bút ghi chép lại, vừa nghĩ lát nữa lại phải giằng co với trưởng phòng Hành chính từ đầu. Anh ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt của Đàm Sĩ Chương, ánh mắt nóng rực của đối phương đang khóa chặt vào mình.

Phùng Liễm Thần hỏi: "Còn gì nữa không?"

Đàm Sĩ Chương chậm rãi nói: "Không có gì, như cậu đã nói, không cần phải căng thẳng quá, thời gian này chúng ta sẽ không bàn chuyện công việc chính thức, cứ coi như công ty tài trợ cho chúng ta nghỉ làm, ăn uống vui chơi miễn phí vài ngày đi."

Phùng Liễm Thần cười, đáp lại một tiếng.

Vốn chỉ là truyền đạt một lời, nhưng sau khi nói xong, Đàm Sĩ Chương vẫn đứng trong phòng. Hai người im lặng không nói gì, bầu không khí dần rơi vào trạng thái giằng co, thậm chí còn pha lẫn một chút lúng túng. Phùng Liễm Thần bình tĩnh lại, không chút nao núng nhìn lại Đàm Sĩ Chương.

Đàm Sĩ Chương nhìn đi chỗ khác trước, cười nhẹ rồi bỏ đi.

Không ai biết y đang cười cái gì.Không khí ngày Tết đang đến gần, mọi người ở Đàm Thị đều tất bật với công việc của mình, ngày nào cũng quay cuồng như chong chóng.

Đúng lúc đó, một sự cố bất ngờ xảy ra. Chuyện không lớn lắm, chỉ là nghe xong cũng thật khó nói. Khi Phùng Liễm Thần được gọi lên văn phòng của Đàm Nguyệt Tiên, anh đã xem đoạn video mà nhiều người lan truyền đó rồi. Không rõ là ai quay lại cảnh phó tổng Tiền Khắc của Chìa Khóa Ánh Sao lảm nhảm lúc say xỉn, không những quay lại mà còn gửi cho tất cả thành viên Ban lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, thậm chí cả một số nhân viên bình thường.

Bối cảnh trong video có vẻ như là ở một bữa tiệc rượu, ly tách nằm rải rác khắp nơi, chai rỗng xếp thành hàng, gần như có thể ngửi thấy mùi rượu qua màn hình. Hầu hết khách khứa dự tiệc đều đã ngã lăn lóc, Tiền Khắc mặt đỏ bừng, cổ gân lên, đang chửi rủa hết sức hùng hồn dõng dạc: "Con mẹ nó Đàm Sĩ Chương, tao đụ mẹ nó, nó tưởng mình là cái thá gì chứ, làm bộ làm tịch, ra vẻ mình là nhất, tao thấy nó chỉ là một thằng rác rưởi..." Cứ mở miệng là một lần "con mẹ nó...", cực kỳ th* t*c, những lời lăng mạ sau đó thậm chí còn khó nghe lọt tai hơn.

Hóa ra Tiền Khắc luôn bất mãn vì vấn đề nhân sự của phòng Thiết kế ở Chìa Khóa Ánh Sao, cho rằng Đàm Sĩ Chương cố tình cản trở hệ thống thiết kế, vốn dĩ đã oán trách y nhiều lần. Nhưng nghĩ trong lòng là một chuyện, còn bị phơi bày trắng trợn như thế này thì cực kỳ xấu hổ.

Có điều, nhìn thoáng qua là có thể thấy được phó tổng Tiền vừa kiêu ngạo vừa nóng tính này bị người ta gài bẫy. Đều là những lão cáo già ngàn năm cả rồi, ai mà không hiểu đường đi nước bước chứ. Tiền Khắc dù có ý kiến lớn đến đâu, khi tỉnh táo cũng sẽ không trút giận như vậy, hắn ta đâu có ngu, vậy thì sao lại say rượu rồi chửi rủa Đàm Sĩ Chương, và tại sao hành động thất thố của hắn ta lại tình cờ bị quay lại?

Có lẽ trước khi bắt đầu ghi hình, người quay đã châm ngòi thổi gió, có thể là trong bữa tiệc đã phàn nàn với Tiền Khắc trong chuyện công việc ở công ty, hoặc thậm chí là cùng hắn ta chửi rủa sếp. Khi say rượu, cảm xúc của con người trở nên kích động, tự nhiên càng mắng chửi càng hăng say, châm lửa một cái là bùng bổ.

Vì vậy, tại chốn công sở phải thận trọng trong lời nói và hành động, cẩn thận thì mới đi được đường dài, nguyên tắc mãi mãi là phải bo bo giữ mình.

Thực ra khi mới đi làm được hai năm, Phùng Liễm Thần đã từng chứng kiến cảnh tương tự rồi. Lúc đó, phòng Thu mua phải đi công tác nhiều, không tránh khỏi có đồng nghiệp phàn nàn, dù trước đó chặn tất cả các lãnh đạo trên WeChat Moments rồi, nhưng chỉ trong chớp mắt, ảnh chụp màn hình đã được gửi đến sếp lớn thông qua người ở phòng ban khác. Người tố cáo chưa chắc đã được trọng dụng, nói không chừng còn có thể phản tác dụng, một ông chủ khôn ngoan sẽ không tin cậy người như vậy.

Nhưng vẫn luôn có người tưởng mình thông minh, coi đó là dấu hiệu của lòng trung thành, hoặc đơn giản chỉ là thích đạp người khác xuống.

So với Tiền Khắc, Phùng Liễm Thần tuy luôn thể hiện mình "bất tài", nhưng hầu như không thể tìm ra lỗi lầm nào của anh. Ngay cả trong thời gian Đàm Hạo Dương và anh có quan hệ tình cảm, anh cũng chưa bao giờ thực sự mất cảnh giác hay nói năng thiếu thận trọng trong các cuộc điện thoại riêng tư.

Vậy nên, dù Tiền Khắc có bị người khác gài bẫy thì lời tục tĩu là do chính miệng hắn ta nói ra, không thể phủ nhận điều đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!