Chương 47: (Vô Đề)

Vì thấy sản phẩm Giáng sinh này của Lệ Hoa, lại nhớ đến thương hiệu No.7 cùng một gốc. Trước đó Phùng Liễm Thần đã khuyên Trương Viễn Sơn đừng tham mà để bị chặt chém, nhưng Trương Viễn Sơn muốn lấy lòng người ta, khăng khăng đòi mua, còn bảo anh đừng xen vào, hắn có tiền, cứ mua.

Nào ngờ chưa đến ngày ra mắt của Hình Học Cực Hạn, crush đã chính thức công khai tình yêu với người khác. Trương Viễn Sơn gọi điện khóc lóc với Phùng Liễm Thần xong thì trả lại mã mời cho anh, qua bao nhiêu gập ghềnh trắc trở, cuối cùng ví tiền cũng thoát nạn.

Phùng Liễm Thần tay chống đầu, nói đùa: "Vậy nên đã không có duyên với cậu rồi, đây là ý trời nhắc nhở cậu đừng cứ nhớ mãi nữa."

Trương Viễn Sơn nói: "Không nhớ nữa không nhớ nữa, không nhớ người đó nữa, cũng không nhớ món trang sức nữa. Nếu bình tĩnh lại mà nghĩ thì giá cũng không hề thấp đâu, không hiểu tại sao lại được ưa chuộng đến vậy nhỉ, bây giờ có nhiều người giàu đến vậy sao? Các cậu thật sự biết cách thao túng người khác."

Phùng Liễm Thần giơ tay đầu hàng: "Việc đó không phải do một mình tôi quyết định."

Trương Viễn Sơn rất khinh bỉ: "Đừng phủ nhận, cậu cũng là một trong số họ."

Phùng Liễm Thần mỉm cười nói: "Được, tôi không phủ nhận cái này."

Món ăn được dọn ra, rõ ràng là nhà hàng tư nhân này cung không đủ cầu, Trương Viễn Sơn đã phải xếp hàng rất lâu mới có bàn, cho thấy hắn có lòng thật. Rượu này là rượu mận do chính tay chủ quán ủ, độ không quá cao, bạn bè với nhau cũng không cần phải ép uống, cứ vừa thưởng thức vừa trò chuyện.

Đưa miệng ly lên môi, chậm rãi nhấp một ngụm, Phùng Liễm Thần lơ đãng nhìn tấm ảnh trên màn hình điện thoại.

Tất nhiên, anh cũng không phủ nhận rằng Hình Học Cực Hạn là một bộ tác phẩm xuất sắc, bản thân Phùng Liễm Thần cũng thích thiết kế khéo léo này. Nhưng ngành thiết kế trang sức ngọa hổ tàng long, người trong ngành đã thấy nhiều kiểu như thế rồi, nó vẫn chưa đạt đến trình độ độc nhất vô nhị. Dòng sản phẩm này thực ra lại phù hợp với thương hiệu của Kim Phụng Tường, hoàn toàn có thể trở thành một sản phẩm ăn khách bùng nổ.

Thế nhưng Đàm Hạo Dương kiên trì theo đuổi con đường xa xỉ giá rẻ cùng hàng loạt hành động tiếp thị đã đưa nó lên một tầm cao không tương xứng với chính nó. Do đó không thể trách người ta nhìn nhận với con mắt khắt khe hơn, nhìn chung, có vẻ như nó vẫn còn thiếu một điều gì đó.

Trương Viễn Sơn đặt đũa xuống: "Cậu biết không, thực ra tôi cũng đã nghiên cứu rồi." Hắn lấy điện thoại ra tìm trên trang web chính thức: "Nhìn xem, chất liệu này, vàng trắng 18K, kim cương tấm nhỏ xíu, bản thân kim cương tấm đáng giá bao nhiêu, hơn nữa như cậu đã nói, còn là kim cương nhân tạo nữa chứ?"

Phùng Liễm Thần phì cười thành tiếng: "Cho nên mới bảo cậu đừng mua, không phải là hại cậu, đó là thứ người giàu mua."

Trương Viễn Sơn còn muốn phàn nàn về chuyện lợi dụng khách hàng: "Giá đã cao như vậy, chọn vật liệu tốt hơn có chết không?"

Phùng Liễm Thần giải thích: "Không phải vật liệu nào cũng có thể sản xuất hàng loạt, nhiều sản phẩm trang sức cao cấp của các thương hiệu lớn cũng như vậy."

Nói vậy không phải là để tẩy trắng cho Đàm Hạo Dương, chỉ đơn giản là thực tế của ngành công nghiệp này.

Ví dụ, dòng B. ZERO1 của Bulgari và dòng Sixteen Stone của Tiffany & Co. cũng sử dụng vàng 18K và kim cương làm vật liệu chính. Dây chuyền và vòng tay cỏ bốn lá kinh điển nổi tiếng của Van Cleef & Arpels được làm bằng vàng 18K và xà cừ. Khi Gucci ra mắt dòng sản phẩm trang sức và phụ kiện, các sản phẩm cao cấp chủ yếu sử dụng bạc nguyên chất, mạ vàng và pha lê Swarovski, tất nhiên, dòng sản phẩm cao cấp vẫn có vàng 18K và kim cương, với mức giá thấp nhất cũng từ sáu con số.

So sánh với chúng, giá trị của Hình Học Cực Hạn quả thực không đáng kể.

Nếu so sánh, có lẽ chính những tiền lệ này đã mang lại cho Đàm Hạo Dương niềm tin đủ lớn vào chiến lược định giá của mình.

Thực tế là không thể chuẩn hóa nhiều vật liệu thô được sử dụng trong ngành công nghiệp trang sức. Những viên đá quý được cho là quý giá đều do Thượng Đế tạo ra, ngay từ khi khai thác khỏi mỏ đã là độc nhất vô nhị, không bao giờ đồng nhất về màu sắc, cũng không thể cắt gọt theo quy chuẩn một cách lãng phí. Chỉ có vàng, ngọc trai và kim cương là những vật liệu tương đối rẻ tiền, mới có thể sản xuất hàng loạt trên quy mô lớn, hoặc ít nhất là tổn thất cũng không đau lòng, do đó tạo ra tình trạng này.

Trương Viễn Sơn hiểu điều này, nhưng lại rút ra kết luận cực đoan: "Vì vậy, tất cả các thương hiệu trang sức cao cấp đều là gian thương lừa đảo."

Phùng Liễm Thần bất lực sửa lại: "Chỉ nói là một phần hàng xa xỉ sản xuất hàng loạt thôi, cậu mà đi tuyên truyền ra ngoài thì tôi tiêu đời."

Trương Viễn Sơn chắc chắn sẽ không đi tung tin đồn, nhưng sẽ trêu anh: "Ít nhất thì bây giờ cậu cũng đang làm thế, phải không."

Phùng Liễm Thần không để bụng, chỉ mỉm cười nhẹ: "Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn quay lại làm việc trong mảng trang sức cao cấp chính thống." Đó là thứ tài sản có thể phân bổ, truyền lại qua nhiều thế hệ, vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ sau khi bị thời gian bào mòn.

Hai người ăn uống và trò chuyện thỏa thích, rồi mỗi người ai về nhà nấy.

Ngày hôm sau trôi qua thật nhẹ nhàng. Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ, tất cả các phòng ban từ trên tập đoàn đến Chìa Khóa Ánh Sao đều ngập trong không khí vui tươi thoải mái.

Chìa Khóa Ánh Sao là vì trời cao hoàng đế xa, ngày hôm đó hầu hết các lãnh đạo đều vắng mặt nên càng rộn ràng hơn, như muốn bay lên trời. Các nhân viên thậm chí không thể ngồi yên, tụ tập thành từng nhóm trong đủ kiểu tư thế, mặt mày hớn hở líu ríu trò chuyện.

Nhưng không biết có phải vì dạo này thường nhắc đến Đàm Sĩ Chương nhiều quá không, mà bỗng nhiên lại mời được y đến tầng 8.

Bóng người cao lớn ấy đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng Thiết kế, khi nhìn thấy Đàm Sĩ Chương một tay đút túi quần, các nhà thiết kế đang mải mê trò chuyện đều im bặt. Hoàng Nhuế là người phản ứng đầu tiên, vui vẻ gọi y: "Chà, sếp Sĩ Chương, cơn gió nào đưa anh đến đây?"

Đàm Sĩ Chương mỉm cười gật đầu ra hiệu: "Vẫn chưa có thời gian xuống thăm, thế nên đến tham quan Chìa Khóa Ánh Sao thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!