Khi anh xuống tầng 8, những người ăn vặt trong phòng trà đã đổi sang nhóm khác.
Có lẽ vì ngày lễ đang đến gần nên không khí làm việc cũng thả lỏng hơn, bữa trà chiều vẫn còn kéo dài chưa giải tán. Hoàng Nhuế đang nghển cổ gặm tiramisu như một chú hamster. Vài cô gái gần đó tụ tập cùng nhau ăn uống, vừa nói vừa cười, hi hi ha ha rất sôi động.
Phùng Liễm Thần bước vào, cúi xuống tìm một ly Americano đá còn nguyên trên bàn: "Đang nói chuyện gì mà vui thế?"
"A, anh Phùng đến rồi."
"Sếp Phùng."
"Chào sếp Phùng."
Công ty con Chìa Khóa Ánh Sao ít người, cơ cấu phòng ban hiện nay chưa phân tầng nhiều, trừ cậu hai Đàm Hạo Dương, bình thường không mấy lãnh đạo thích làm ra vẻ, nên nhân viên cũng dám nói cười. Hoàng Nhuế giải thích: "Đang hóng chuyện."
"Hóng chuyện gì?"
"Nghe nói bên phòng Kinh doanh muốn thuê Diêu Nghiêu làm người phát ngôn, nhưng không biết là thật hay giả. Anh đã nghe nói chưa?"
"Cái này à, đang tiếp xúc thì là thật." Phùng Liễm Thần bình thản đáp: "Đương nhiên, cũng chưa chắc có thể thành công."
"Vậy mới nói!" Bên cạnh là một cô gái bình thường hay đu idol, ngước nhìn anh với đôi mắt lấp lánh như sao: "Thế này còn chưa đủ để kích động à?"
Phùng Liễm Thần bối rối, ánh mắt hai bên chạm nhau, rồi phát hiện một bức tường kiên cố trong mắt nhau.
"Xin lỗi, tôi có lạc hậu không?" Phùng Liễm Thần cười hỏi: "Ý cô là ngôi sao này có địa vị rất cao sao?"
"Dù sao thì cũng là ngôi sao trẻ đang hot mà." Hoàng Nhuế lại giải thích. "Cô ấy thích nên chắc chắn là hào hứng rồi, còn em chẳng cảm thấy gì cả."
"Ha ha ha sếp Phùng đừng thẳng như sắt thép quá vậy mà?" Một người khác ở gần đó nói đùa: "Anh ấy nổi tiếng thật đấy, idol mà."
"Xin lỗi, có lẽ là do tôi không thường xem tivi." Trương Viễn Sơn vẫn luôn bị chê là thẳng như sắt thép, còn Phùng Liễm Thần thì là lần đầu tiên bị mang tiếng oan thế này. "Tôi chỉ thỉnh thoảng xem phim, nhưng hình như không giỏi nhớ tên những ngôi sao này lắm. Cả khuôn mặt."
"Anh tự ngắm mặt mình cũng đủ rồi. Thôi đừng nói chuyện này nữa, anh vừa lên lầu nói chuyện à?" Hoàng Nhuế hỏi: "Dì Tiên... à, chủ tịch Đàm hỏi những câu gì thế? Tiết lộ chút đi, để bọn em chuẩn bị trước."
"Đừng lo, không phải là sát hạch nghiệp vụ, chỉ là nói chuyện phiếm thôi, hơn nữa công ty con thì chắc chỉ có ban lãnh đạo thôi, người khác không cần lên." Phùng Liễm Thần đáp. "Nhưng mà vẫn có chuyện này cần chuyển lời cho mọi người, họp thường niên cuối năm cần phải nghiêm túc đấy, năm nay Tết đến sớm, nên cuộc họp thường niên cũng sẽ diễn ra sớm, phải làm rất long trọng, mỗi phòng ban phải có tiết mục biểu diễn, mọi người cần phải chủ động sáng tạo trước."
Trò chuyện một lúc, anh trở về phòng làm việc, bật máy tính lên rồi sực nhớ ra cái gì, bèn thử đi tìm cái tên "Diêu Nghiêu" xem sao. Trang web nhảy ra thông tin công khai về ngôi sao, ngoài ra còn nhiều tin đồn ngoài lề. Tóm lại là chắc chắn được bàn tán rất nhiều. Theo hồ sơ, hắn kém Phùng Liễm Thần hai tuổi, ra mắt năm 18 tuổi, nổi tiếng nhờ vai diễn trong một bộ phim thần tượng tuổi teen.
Sau đó vẫn tiếp tục loanh quanh trên đường đua phim thần tượng, sức hút lớn, lượng người hâm mộ đông đảo, sức ảnh hưởng mạnh mẽ, thuộc loại nghệ sĩ thị trường điển hình.
Vì hiện đang thảo luận với đội ngũ đại diện thương mại của bên kia, tất nhiên Phùng Liễm Thần đã xem xét các tài liệu nội bộ này nhiều lần. Chẳng qua là anh không "đu idol", chỉ phân tích dữ liệu từ góc độ kinh doanh nên không có khái niệm trực quan về mức độ nổi tiếng của ngôi sao này trong đời sống thực. Không thể trách Phùng Liễm Thần hoang mang, trước đây công việc có liên quan đến nghệ sĩ chủ yếu do phòng Kinh doanh phụ trách, anh ít khi theo dõi, lĩnh vực này quả thực là điểm mù của anh.
Hơn nữa, nói một cách nghiêm túc thì tập đoàn Đàm Thị vốn không có truyền thống sử dụng người phát ngôn, trước đây cũng không coi trọng lắm. Trang sức Lệ Hoa thì không cần phải nói, Kim Phụng Tường có thể coi là đã hợp tác với khá nhiều ngôi sao, nhưng các danh hiệu đại diện được trao nhiều nhất chỉ có đại sứ thương hiệu, bạn thân của thương hiệu, đại diện trải nghiệm thương hiệu, tất cả đều thuộc loại hợp tác ngắn hạn linh hoạt, không ký kết với người phát ngôn dài hạn nào. Lý do tất nhiên là vì cảm thấy không cần thiết. Là một thương hiệu, điều này phản ánh một thái độ tự tin, lạnh lùng, và siêu phàm thoát tục.
Nhưng thời thế đang thay đổi, ai có thể mãi mãi tách biệt khỏi cuộc sống trần tục?
Hiển nhiên, trong chiến lược tiếp theo của Chìa Khóa Ánh Sao, Đàm Hạo Dương đã coi trọng giá trị thương mại của ngôi sao thị trường. Diêu Nghiêu là người do gã đề cử, cũng là nhờ mối quan hệ của Đàm Hạo Dương để kết nối. Thành thật mà nói, nếu không có những mối quan hệ đủ mạnh của Đàm Hạo Dương cộng thêm Đàm Thị hậu thuẫn, sức nặng của một No.7 sẽ không đủ để đối phương liếc nhìn.
Trong giai đoạn hiện tại, phòng Kinh doanh đã xúc tiến được một thời gian, theo Phùng Liễm Thần biết thì phía bên kia dường như đang lên mặt đẩy giá cao thêm. Tăng giá là chuyện bình thường, kết quả đàm phán cuối cùng vẫn đang chờ, nếu họ ký hợp đồng với người phát ngôn, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Theo quan điểm của Phùng Liễm Thần, thực ra anh thấy khá phiền phức, anh thà phải xuống nhà máy thêm vài lần, giải quyết các vấn đề liên quan đến bản thân sản phẩm còn hơn, nhưng thực tế là anh không có lựa chọn trong những vấn đề này.
Anh xoa trán, đóng trang web lại, mở lại tiến trình OA còn dang dở.Tiếp theo vẫn là làm việc, cho đến đêm Giáng sinh, Hình Học Cực Hạn được tung ra trên trang web chính thức. Ngày hôm đó, mọi người ở Chìa Khóa Ánh Sao đều ở lại công ty suốt đêm. Đúng nửa đêm thì mở bán, toàn bộ hàng đã được bán hết chỉ trong vòng mười phút. Kết quả bán hàng thật đáng mừng, tiếng reo hò vang dội muốn nổ trần nhà, đây là một trận chiến thành công, chứng minh rằng mọi nỗ lực trong thời gian qua đã được đền đáp xứng đáng.
Đàm Hạo Dương hài lòng với thành quả đạt được trong giai đoạn này, ngày hôm sau đặt một nhà hàng buffet cao cấp, đãi nhân viên một bữa tiệc thịnh soạn bằng tiền túi của mình. Đàm Hạo Dương đứng trên sân khấu, cầm micro nói vài lời khích lệ tinh thần nhân viên, sau khi gã xuống sân khấu, từ Tề Xuân Sinh đến từng trưởng phòng phía dưới lần lượt cầm ly đến mời rượu. Không khí như một bữa tiệc mừng chiến thắng huy hoàng.
Hội trường ồn ào náo nhiệt, tiếng cười bùng nổ khắp nơi, Phùng Liễm Thần nhân lúc hỗn loạn bỏ ra ngoài, không cùng mọi người mời rượu. Nếu gặp phải bất kỳ lãnh đạo nào khác, trốn uống rượu chắc chắn sẽ khiến anh có vẻ không hiểu nhân tình thế thái. Còn với Đàm Hạo Dương thì thôi, dù sao cũng chẳng còn tình nghĩa gì để duy trì, nếu đã như vậy thì tự tổn hại gan của mình làm gì? Phùng Liễm Thần đơn giản là không muốn uống rượu với gã, càng không muốn nịnh nọt.
Trong lúc anh đang ở trong nhà kính ngoài trời, không hiểu sao Hoàng Nhuế cũng lẻn đến đây, hai người ngồi xổm dưới đất ngắm hoa nhài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!