Chương 45: (Vô Đề)

Dù chân dung người tiêu dùng trong miêu tả của Đàm Hạo Dương có đẹp đẽ đến đâu, ít nhất thì Phùng Liễm Thần vẫn tự giễu mà khẳng định rằng anh và nhóm bạn của anh có lẽ không nằm trong số những người có thể hướng về phía gã xét trên bình diện mức thu nhập.

Nói trắng ra thì bản thân anh hình như không mấy hứng thú với dòng sản phẩm No.7, cũng không lạc quan về nó như vẻ bề ngoài. Có lẽ trong lòng anh đã có linh cảm từ trước, mặc dù hiện tại nó dường như đang rất thịnh hành, dữ liệu do các công ty quảng cáo phản hồi về có vẻ rất tốt, trong số đó không thiếu những người mù quáng chạy theo xu hướng như Trương Viễn Sơn, thì sau khi cơn cuồng nhiệt của công chúng dần lắng xuống, thứ còn lại sẽ là gì?

Với tư cách là phó tổng phụ trách sản phẩm, trạng thái của anh có vẻ quá tiêu cực. Công việc vốn dĩ là vậy, không phải mọi ông chủ đều là người mình thích, cũng không phải mọi dự án đều được mình đánh giá cao. Phùng Liễm Thần đã cố gắng hết sức để tránh mang cảm xúc cá nhân đối với Đàm Hạo Dương vào trong công ty, với anh, những việc cần làm thì vẫn phải làm. Chỉ là đôi khi biết mình nên làm gì, đi theo hướng nào, đang muốn gì có lẽ còn quan trọng hơn.

Vừa đặt di động xuống thì cuộc gọi nội bộ của Vương Gia Diệu lại đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của Phùng Liễm Thần, anh ta muốn hỏi việc điều phối sản phẩm trong giai đoạn ra mắt.

Hai phó tổng cùng với trưởng phòng và nhân viên cấp dưới tổ chức một cuộc họp tại phòng họp ở tầng dưới.

Vương Gia Diệu là người có tính cách thực tế, chưa có kinh nghiệm quản lý các dòng sản phẩm cao cấp, tuy đôi khi có sự xung đột về ý tưởng, anh ta vẫn đang cố gắng thích ứng với Đàm Hạo Dương. Về tính cách, anh ta khá hợp với Phùng Liễm Thần, cả hai đều khá ổn định và thực dụng, hai phòng ban phối hợp với nhau rất tốt.

Trưởng phòng Sản phẩm họ Mạc tên Minh, cũng là người đáng tin cậy, năng lực nghiệp vụ khá ổn, nhưng lại hơi thiếu quyết đoán.

Ngoài mối quan hệ giữa lãnh đạo với lãnh đạo, giữa cấp trên và cấp dưới cũng còn nhiều vấn đề cần điều chỉnh để thích ứng với nhau. Ví dụ như Mạc Minh, ấn tượng đầu tiên của Phùng Liễm Thần về cậu ta là dài dòng. Trước khi được điều chuyển đến đây, rõ ràng cậu ta đã làm quản lý sản phẩm ở một công ty con khác được ba năm, nhưng dường như không có thói quen ra quyết định, việc dù nhỏ nhặt đến đâu cũng phải đến báo cáo, hỏi ý Phùng Liễm Thần.

Điều này cho thấy có lẽ cấp trên cũ của cậu ta có thói quen nắm trong tay mọi việc.

Phùng Liễm Thần vẫn bình tĩnh, nhưng có một khoảng thời gian mà mỗi khi Mạc Minh hỏi điều gì, câu trả lời của anh luôn là "cậu tự xem rồi làm". Không phải là anh hoàn toàn phớt lờ mọi thứ, mà là thúc đẩy cậu ta học cách gánh vác trách nhiệm của một quản lý cấp trung. Phùng Liễm Thần có đủ sức lực và thời gian, hơn nữa chỉ cần anh muốn thì có thể quan tâm đến từng chi tiết nhỏ, nhưng những người ở dưới không thể hình thành thói quen trông cậy vào anh trong mọi việc.

Trên thực tế, mỗi người đều có phong cách quản lý riêng, không có phong cách nào là hoàn toàn vượt trội hay kém cỏi cả. Như phó tổng Thiết kế Tiền Khắc là kiểu hoàn toàn trái ngược với anh, không buông tay bất cứ việc gì, đến nay vẫn đích thân đảm nhiệm trách nhiệm trưởng phòng Thiết kế.

Phùng Liễm Thần học được kỹ năng quản lý cấp dưới từ Đàm Nho, cái danh lực lượng dự bị cấp cao của anh không phải chỉ để trưng. Anh theo sát bên chủ tịch, trước tiên tầm nhìn đã mở rộng vượt xa nhiều người khác, dù chưa nắm giữ quyền lực, anh cũng dần quen với việc nhìn nhận vấn đề từ một góc nhìn rộng hơn. Đối với anh, nhiệm vụ chính của một lãnh đạo là làm một tổng chỉ huy giỏi

- nắm bắt định hướng kinh doanh, kiểm tra kế hoạch dự án, biết cách sử dụng nhân viên hiệu quả, bố trí đúng người vào đúng vị trí thích hợp, tất cả đều là nghệ thuật. Quan trọng nhất là chịu trách nhiệm giải quyết triệt để mọi vấn đề phát sinh.

Càng làm nhiều thì càng có khả năng mắc lỗi, đặc biệt là ở một bộ phận mới. Trong vài tháng qua, Mạc Minh cũng có những quyết định sai lầm, giữa bộn bề công việc thì không thể tránh khỏi sơ suất, dưới quyền quá nhiều nhân viên thì không hiếm những lúc sai sót, đủ thứ lỗi dù lớn hay nhỏ đều đã xảy ra. Phùng Liễm Thần thường không phê bình gay gắt, việc nào ra việc đó, giải quyết vấn đề ngay tại chỗ, không hà khắc nhưng vẫn nghiêm túc.

Lúc đầu, Mạc Minh cảm thấy hơi nản lòng. Có nhiều kiểu lãnh đạo, nhưng kiểu như Phùng Liễm Thần thì cứ như đang chăn thả, rõ ràng là tâm trí của anh không tập trung bên này. Nếu người quản lý trực tiếp mà không thèm chịu trách nhiệm, chỉ cần dùng đầu gối nghĩ thôi cũng biết công việc của mình sau này sẽ trở nên khốn khổ đến mức nào.

Sau này cậu ta mới dần nhận ra rằng Phùng Liễm Thần tuy có vẻ thờ ơ, nhưng tuyệt đối là không hề lơ đãng một chút nào. Anh chỉ đơn giản là trao quyền quyết định, nhưng vẫn tự mình chịu rủi ro. Điều càng hiếm có hơn là mỗi khi cấp dưới gây ra vấn đề, phản ứng đầu tiên của anh không bao giờ là phàn nàn hay vội vàng đùn đẩy trách nhiệm. Nhiều lần anh thậm chí không hề làm ầm ĩ mà lặng lẽ dọn dẹp mớ hỗn độn, rồi cải thiện quy trình.

Có người thực sự nghĩ anh không biết gì về dự án này à? Thực ra anh biết hết mọi thứ, cứ như thể có mắt ở sau gáy vậy. Có nhân viên cho rằng Phùng Liễm Thần không có thời gian đọc kỹ nhiều tài liệu kém quan trọng, nên chỉ làm bừa rồi nộp lên, coi như hoàn thành nhiệm vụ. Kết quả chỉ là tự tin thái quá mà thôi, ngay cả những vấn đề nhỏ nhặt nhất cũng bị bắt được, bị tra hỏi từng cái một đến khi không nói nên lời, sau đó không ai dám làm vậy nữa.

Vì vậy đến bây giờ, Mạc Minh rất kính phục cấp trên của mình. Thậm chí cậu ta còn hơi đắc ý, thầm cảm thấy mình đã đạt đến cảnh giới vua tôi hòa hợp. Xưa cậu ta ở công ty con, Phùng Liễm Thần ở tập đoàn, cách nhau khá xa, hỏi tên thì tất nhiên cũng từng nghe đến, nhưng cái gọi là sức hấp dẫn và năng lực cá nhân thì phải tiếp xúc gần gũi mới có thể cảm nhận được.

"Phải rồi sếp Phùng."

"Sao?"

"Vừa rồi sếp Vương có nói việc giám sát hoạt động và phản hồi của người dùng, nếu đã giao cho chúng ta làm, hay là để Tiểu Triệu dành thời gian theo dõi sát."

"Chỉ cần cô ấy làm được thì không thành vấn đề." Phùng Liễm Thần nhớ ra đó là người mới: "Cậu thấy ổn thì tôi không phản đối."

"Có thể làm được, bây giờ cô ấy chỉ còn việc tổng hợp các báo cáo tóm tắt và phân tích dự án, để cô ấy hiểu rõ hơn cũng tốt."

Phùng Liễm Thần nói: "Phải nhờ cô ấy tranh thủ hoàn thành báo cáo phân tích và tổng kết cuối năm, sau Tết tây đưa tôi xem bản thảo đầu tiên."

Anh thấy được sự nhiệt tình của Mạc Minh, thực ra, dù không mấy lạc quan về dự án này, nhưng không có nghĩa là Phùng Liễm Thần cố tình chểnh mảng.

Khi đến Chìa Khóa Ánh Sao, anh dự định sẽ tận dụng cơ hội này để đào tạo một đội ngũ phát triển sản phẩm mới có năng lực. Dù thành công hay thất bại, tất cả đều là tích lũy kinh nghiệm, một dự án được hoàn thành đến đâu không phải quan trọng nhất, mà quan trọng là công ty không chỉ tập trung vào một dự án. Anh hy vọng rằng đội ngũ này sẽ trưởng thành hơn, đi đến đâu cũng có khả năng phát huy tác dụng của mình. Đó là vì chính anh, cũng vì những nhân viên mà anh đã lãnh đạo.

Họp xong đi ra thì đã đến giờ trà chiều, chế độ phúc lợi của công ty con cũng ngang bằng với trụ sở chính, cung cấp đủ trà, đồ ăn nhẹ và trái cây. Vương Gia Diệu và Phùng Liễm Thần sánh bước vào phòng trà, từ xa đã thấy một đống bánh đủ màu sắc trên bàn.

Hôm nay trà và đồ ăn vặt nhiều vô kể, nhưng Phùng Liễm Thần đi ngang qua mà không vào: "Mọi người ăn đi, tôi còn phải lên lầu." Lên lầu tất nhiên là lên tầng 28, cuối năm đang đến gần, tập đoàn có rất nhiều việc cần giải quyết.

Vương Gia Diệu lên tiếng cản lại: "Có việc gì gấp sao? Ăn bánh trứng trước đi."

Phùng Liễm Thần nhìn xuống điện thoại: "Thôi... chủ tịch Đàm gọi tôi lên nói chuyện. Sếp Vương, đã nói chuyện với anh chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!