Chương 43: (Vô Đề)

Ý kiến đối lập này không cần Đàm Sĩ Chương phải lên tiếng, những thành viên khác của ban lãnh đạo tập đoàn nghe xong báo cáo đã bắt đầu đưa mắt nhìn nhau.

Trong đó có cả quyền tổng giám đốc Hoàng Đại Quân: "Vậy ý cậu là không dùng đến tivi, đài phát thanh, báo in và biển quảng cáo ngoài trời."

Đàm Hạo Dương đáp: "Sếp Hoàng, vấn đề không phải là ý của tôi, mà là liệu có cần thiết hay không." Gã nhìn quanh phòng: "Thật ra ai cũng hiểu, đừng nói là bao nhiêu người vẫn giữ thói quen mua tạp chí, bây giờ còn bao nhiêu người trẻ vẫn xem chương trình truyền hình mỗi ngày?"

Hoàng Đại Quân có thái độ bảo thủ: "Đúng là vậy, nhưng chỉ tập trung vào quảng cáo trực tuyến thì thật sự hơi liều lĩnh đấy, Hạo Dương."

Đàm Hạo Dương vẫn kiên định với quan điểm của mình, gã cười nói: "Tôi không phản đối truyền thông truyền thống, nếu có thể đốt tiền tùy thích, tin tôi đi, tôi sẵn sàng mở rộng mạng lưới toàn diện, phát sóng quảng cáo của chúng ta trên các kênh truyền hình 24/24. Vấn đề là, bây chúng ta vẫn chưa có cái rương vàng không đáy nào, đúng không? Với ngân sách hạn hẹp hiện tại, tôi muốn chi tiêu vào những điểm thực sự đột phá."

Gã dứt lời, những phó tổng khác cũng lên tiếng, thận trọng bày tỏ suy nghĩ của mình.

Không thể phủ nhận rằng giá trị quảng cáo trực quan mà phương tiện truyền thông truyền thống tạo ra thực sự đang giảm đi từng ngày, chi phí đặt quảng cáo cao, khả năng truyền tải thông tin theo thời gian thực kém. Hơn nữa, rất khó để nhắm mục tiêu chính xác, đôi khi ngay cả các nhà quảng cáo cũng không chắc chắn số tiền bỏ ra có tác dụng gì. Quảng cáo có thể không hiệu quả, nhưng vẫn phải chi khoản chi phí quảng cáo này.

Đối với các thương hiệu xa xỉ nói riêng, giá trị thương hiệu cực kỳ quan trọng. Có người cho rằng chiến lược xây dựng thương hiệu của các hàng xa xỉ là "không làm tiếp thị, mà làm nghệ thuật", thực chất họ vẫn phải làm tiếp thị, chẳng qua là nó có khác biệt với các thương hiệu đại chúng ở chỗ phải duy trì khí chất cao quý và cảm giác bí ẩn. Và mặc dù truyền thông truyền thống đang suy tàn, chúng vẫn luôn đại diện cho một "đẳng cấp" nhất định, bất kể còn bao nhiêu khán giả.

Trong thời đại kỹ thuật số, phương tiện truyền thông mới chắc chắn đã trở thành phương thức thống trị, nhưng nếu một thương hiệu trang sức được định vị là cao cấp mà lại chưa từng xuất hiện trên tạp chí thời trang thì cũng giống như một ngôi sao nổi tiếng chưa từng bước trên thảm đỏ. Dù nổi tiếng đến đâu vẫn luôn mang cảm giác không xứng tầm.

Trong những năm gần đây, dù là với Kim Phụng Tường, Trang sức Lệ Hoa hay các thương hiệu khác, tập đoàn Đàm Thị đều liên tục tăng cường đầu tư vào tiếp thị kỹ thuật số. Nhưng đây là điều chỉnh mang tính chiến lược, chuyển dịch sang các kênh trực tuyến thì cũng không thể tùy tiện thay đổi một vài khía cạnh truyền thống. Trong ban lãnh đạo tập đoàn Đàm Thị, ngay cả những thành viên cấp tiến nhất cũng không dám nói rằng về sau Kim Phụng Tường sẽ không quảng cáo trên truyền hình nữa, hay là nói Trang sức Lệ Hoa sẽ từ bỏ hợp tác với mọi tạp chí và cơ quan truyền thông, chỉ tập trung vào việc xây dựng mặt trận truyền thông mới, phát triển các kênh trực tuyến là đủ.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, rốt cuộc thì No.7 vẫn không phải là Trang sức Lệ Hoa, nó là một thế hệ mới của tập đoàn. Thế hệ mới có nghĩa là đang bắt đầu từ con số 0, nếu có ai thực sự dám tưởng tượng, dám thử sức thì sao? Mọi hình mẫu kinh doanh thành công và xuất sắc đều là do người đầu tiên dám thử cái mới phát hiện, chứ không phải được viết sẵn trong sách giáo khoa.

Hơn nữa Đàm Hạo Dương một mình khai phá ra một con đường mới không chỉ đơn thuần là tùy hứng mà làm, mà còn xuất phát từ những cân nhắc sâu sắc hơn. Trong cùng một tập đoàn, bất kể có bao nhiêu thương hiệu, điều quan trọng nhất là tạo sự khác biệt trong định vị, nếu định vị của các dòng sản phẩm bị trùng lặp, có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của cả hai thương hiệu cùng một lúc. Trong khi đã có sẵn dòng sản phẩm xa xỉ cao cấp, gã muốn khiến cho dòng xa xỉ giá rẻ trở thành một thứ hoàn toàn khác biệt là điều dễ hiểu.

Vì vậy sau cuộc họp ban lãnh đạo tập đoàn kéo dài, Đàm Hạo Dương bất chấp bị phản đối, cuối cùng vẫn tạm thời thông qua được các đề xuất liên quan đến Chìa Khóa Ánh Sao.

Cuộc họp bắt đầu lúc 3 giờ chiều, khi kết thúc thì trời đã tối rồi.

Đàm Hạo Dương rời khỏi chỗ ngồi, bước ra ngoài. Đàm Sĩ Chương cũng cất giấy bút, chậm rãi đẩy ghế ra, chạm mặt gã ở cửa. Hai bên nhìn nhau, trong cuộc họp ban lãnh đạo hôm nay, thực ra Đàm Sĩ Chương không phản đối gì cả, y chỉ lặng lẽ lắng nghe các thành viên khác tranh luận sôi nổi. Lúc này, y thậm chí còn lùi lại một bước, ra hiệu cho Đàm Hạo Dương ra trước.

Điều này khiến Đàm Hạo Dương không có tâm trạng cãi vã, thậm chí còn khá bình tĩnh nói vài câu về vấn đề kinh doanh với Đàm Sĩ Chương. Sau đó chia tay, Đàm Sĩ Chương trở về phòng làm việc của mình, còn Đàm Hạo Dương đi thẳng đến thang máy, nhấn nút xuống tầng 8.

Tầng 8 của tòa nhà là địa bàn của Chìa Khóa Ánh Sao, tầng này bao gồm tất cả các văn phòng của ban điều hành, Đàm Hạo Dương đếm từng phòng một.

Khi đi qua một cánh cửa hé mở, gã dừng lại, nhìn lén vào trong thấy một bóng người cao gầy thanh mảnh phản chiếu trên kính, đang cúi người trên bàn làm việc. Phùng Liễm Thần cúi đầu, tay cầm bút, chăm chú nhìn xuống.

Đàm Hạo Dương nhìn vào trong, giơ tay gõ ba tiếng: "Đến văn phòng của sếp Tề họp ngắn gọn."

"Sếp Hạo Dương." Phùng Liễm Thần đặt tập hồ sơ xuống, thấy là gã, nói như thường lệ: "Được, không vấn đề gì."

Không biết bắt đầu từ khi nào, việc họp hành vào lúc gần cuối ngày làm việc dường như đã trở thành thông lệ ở Chìa Khóa Ánh Sao. Không chỉ là để thể hiện mọi nhân viên đều chăm chỉ cố gắng, mà còn do Đàm Hạo Dương dành phần lớn thời gian trong ngày ở tập đoàn, khi gã hoàn thành công việc ở đó mới đến đây thì thường đã rất muộn. Những người khác không thể yêu cầu Đàm Hạo Dương đừng có chọn giờ này mà xuống, thường cố gắng hết sức để phối hợp với lịch trình của gã.

Cậu hai này gần như không có ý thức rằng mình đang gây rắc rối cho người khác, Đàm Hạo Dương đã rất quen với việc mọi người luôn xoay quanh mình.

Phùng Liễm Thần vừa đứng dậy đã nhận được điện thoại, anh nói ngắn gọn với người ở đầu dây bên kia: "Ừ, sẽ về trễ, không cần đợi."

Anh ngẩng đầu lên, Đàm Hạo Dương vẫn chưa đi, còn đứng đợi ở cửa, cười tủm tỉm hỏi: "Đang báo cáo với ai đấy?"

Phùng Liễm Thần đáp: "Một người bạn."

Thật ra người gọi điện là em họ Tiểu Đông của anh, gần đây mới đến Kim Thành tìm việc làm, còn lạ nước lạ cái nên đang tạm trú tại nhà anh. Phùng Liễm Thần không muốn cái gì cũng phải khai thật với Đàm Hạo Dương, nèn nói vòng vo.

Đàm Hạo Dương còn chưa chịu thôi: "Bạn thế nào?"

"Không phải định họp sao?"

"Đã sống chung rồi đấy à? Tìm được người mới nhanh vậy?"

Phùng Liễm Thần tránh né: "Tôi đi gọi sếp Vương và sếp Tiền."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!