Điều hòa bên trong lạnh ngắt, Giang Nhất Miên bỗng cảm thấy có người nhìn mình, ngẩng đầu lên, nhưng không thấy ai cả.
Đến giờ tan làm, tất cả đồng nghiệp đã về, hắn vươn vai, cầm túi xách ra về. Đúng lúc đó, thang máy đến tầng này, trong thang vắng tanh, hắn vội vàng bước vào. Lúc này, một bàn tay thon dài chặn cửa thang máy, Phùng Liễm Thần cũng vào.
Không gian chỉ có hai người thật sự lúng túng, Giang Nhất Miên nhấn nút xuống tầng một, liên tục nhìn điện thoại khi thang đi xuống.
Phùng Liễm Thần đút tay vào túi quần, bất thình lình hỏi Giang Nhất Miên: "Từ khi chuyển đến đây, công việc thế nào?"
Giang Nhất Miên không ngờ anh lại bắt chuyện với mình, cứ như bị giật mình: "Cũng được."
Phùng Liễm Thần lại lên giọng dạy đời khiển trách hắn: "Cậu phải biết gọi là sếp Phùng trước chứ."
Trước kia Giang Nhất Miên cũng từng gọi rồi, nhưng lúc đó Phùng Liễm Thần chỉ là dự bị cho chức quản lý, mỗi khi gọi là hắn lại ôm một ý nghĩ khác trong lòng. Bây giờ địa vị của Phùng Liễm Thần đã vững, Giang Nhất Miên đành phải nghiến răng nghiến lợi, miễn cưỡng gọi: "... sếp Phùng."
Phùng Liễm Thần nói tiếp: "Bây giờ đã đến một môi trường mới, bắt đầu lại từ đâu, nên lo ổn định mà làm việc chăm chỉ."
Giang Nhất Miên làm ra vẻ khó hiểu, nhìn anh.
Phùng Liễm Thần liếc hắn: "Kẻ nào chỉ nghĩ đến việc đi lối tắt, cuối cùng sẽ sa vào con đường bàng môn tả đạo, không dễ thành công đâu."
Phản ứng đầu tiên của Giang Nhất Miên là tức giận, hắn mở miệng định phản bác thì thang máy đã kêu tinh một cái, đến nơi. Phùng Liễm Thần bước ra ngoài luôn, không cho hắn kịp giải thích, dường như không quan tâm đến việc mình có thể nghĩ oan cho người khác, ra vẻ "lãnh đạo mắng mấy câu thì phải nghe", chỉ để lại một bóng lưng xa cách vô tình.
Khi cửa thang máy từ từ đóng lại trước mắt, vẻ mặt Giang Nhất Miên cuối cùng mới dịu xuống sau khoảnh khắc cứng đờ ra, hắn tay chân luống cuống nhấn nút mở cửa. Nhưng đã quá muộn, thang máy lại tiếp tục đi lên, hắn phải nhấn nút vài tầng liên tiếp mới được thả ra.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bản thân Hoàng Nhuế dường như hoàn toàn không quan tâm đến những tin đồn này.
"Với cái tính của em, người khác dám nói em cái gì là em dám làm cho nó thành thật luôn, bọn họ đã nghĩ em lợi dụng mối quan hệ, vậy cuối cùng lại không cho em một ghế trưởng phòng thì khó giải thích đúng không?" Lúc nói chuyện, hai người đang ăn cùng nhau ở căng tin nhân viên, Hoàng Nhuế ngồi đối diện Phùng Liễm Thần. Cô nói xằng nói bậy: "Hay là quyết định vậy đi?
Em học rất nhanh, chắc gì không làm được."
Phùng Liễm Thần đặt thìa canh bên miệng bát, trêu chọc: "Người ta còn nói vài năm nữa cô sẽ về nhà làm phú bà nữa đấy."
Hoàng Nhuế cười đùa cợt nhả: "Ha ha! Em ngu à? Tất nhiên phải làm có chọn lọc rồi, cái gì có lợi cho em thì em làm."
Triết lý sống tránh làm chim đầu đàn của ông lão Hoàng Đại Quân xem ra là không thích hợp ứng dụng cho cô cháu gái rồi, chỉ có điều quan niệm xã hội ngày nay đã thay đổi, không phô trương có nhất định là dễ sống hơn không?
Với tính cách như Hoàng Nhuế, cô đã được định sẵn là không thể sống khiêm nhường. Như cái hồi sau khi cô vào công ty không lâu, có đồng nghiệp dè bỉu xe của cô thậm chí còn xịn hơn cả phó tổng, ám chỉ rằng cô có sugar daddy bao nuôi nên mới giàu có như vậy. Khi đó Hoàng Nhuế lập tức nạt lại bằng cái cớ "đây là chiếc xe rẻ nhất trong nhà, chẳng lẽ phải mua xe mới chỉ để đi làm thôi sao".
Sau này, mọi người mới biết ông nội của cô là Hoàng Đại Quân, mọi chuyện dường như đều hợp lý, chẳng qua là giọng điệu chua chát ghen tị kia đổi sang một kiểu khác mà thôi.
Lúc này có người ở cửa chào "sếp Đàm". Hai người cùng quay lại, thấy Đàm Hạo Dương đưa vài người lạ mặt có vẻ là khách hàng đi thẳng vào phòng ăn riêng của quản lý cấp cao, bên cạnh có thêm hai giám đốc, tất cả đều đang trò chuyện cười đùa. Nhà ăn của công ty cũng có khu vực tiếp khách, khi đối tác kinh doanh đến thăm, có thể đặt lịch hẹn trước với đầu bếp để nấu một bữa tiệc đơn giản.
Hoàng Nhuế quay đầu lại, lặng lẽ chỉ ngón tay cái về phía phòng riêng đó: "À, vẫn còn một điều này em chưa hiểu."
"Cái gì?"
"Nếu Đàm Hạo Dương muốn quản lý Chìa Khóa Ánh Sao, sao anh ta không đảm nhận chức vụ chính thức mà giao cho Tề Xuân Sinh?"
Phùng Liễm Thần không thể giải thích trắng trợn được: "Tập đoàn có lý do của tập đoàn thôi, dù sao cũng không thể rời khỏi sếp Hạo Dương."
Hoàng Nhuế nheo mắt nhìn anh: "Nhưng tập đoàn không có quy định cấm giữ nhiều chức vụ, Lão Phùng, chính anh cũng chạy hai đầu mà."
Phùng Liễm Thần không phản bác được, nên chỉ mỉm cười khiêm tốn.
Hoàng Nhuế đã rất quen thuộc với kiểu cười này, còn gọi là "qua loa một cách chân thành", nghĩa là nếu anh không muốn nói thì chắc chắn sẽ không nói thêm gì nữa. Cô chỉ có thể nhướng mày, liếc nhìn căn phòng riêng đó thêm mấy cái, Phùng Liễm Thần cũng vô thức nhìn sang.
Quả thật, khác với thái độ xuôi theo dòng chảy của anh, Đàm Hạo Dương chú ý đến Chìa Khóa Ánh Sao nhiều hơn. Gã đích thân chăm chút từng chi tiết, không chỉ là người xoay chuyển giữa ngân hàng và khách hàng, tích cực tìm kiếm nguồn vốn và hợp tác kinh doanh, mà còn tham dự nhiều sự kiện xã giao. Thậm chí, cứ mười cuộc họp ban lãnh đạo thì có chín lần thấy mặt gã.
Bây giờ, Đàm Hạo Dương đang tỏ thái độ không quan tâm đến chức danh trên danh nghĩa, Chìa Khóa Ánh Sao giống như một sân khấu để gã thực hiện hoài bão của mình hơn. Gã có quá nhiều ý tưởng táo bạo và tân thời, nhưng văn hóa doanh nghiệp của tập đoàn Đàm Thị lại thiên về truyền thống, dù có cải tiến đến đâu, cũng khó có thể đạt được một bước nhảy vọt. Đàm Hạo Dương muốn truyền nguồn máu mới vào tập đoàn, tạo ra thứ gì đó của riêng mình, thì đây là con đường ít bị hạn chế nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!