Sau khi cúp máy, Phùng Liễm Thần nói: "Chê cười rồi."
Đàm Sĩ Chương vặn lại: "Có gì mà phải chê cười?"
Phùng Liễm Thần không trả lời, cũng không giải thích gì.
Vì nhiều lý do, anh chưa từng công khai với gia đình, thế nên vẫn phải liên tục ứng phó với những cuộc xem mắt ép buộc này. Để người biết rõ khuynh hướng tính dục của anh như Đàm Sĩ Chương nghe được, có thể y sẽ cho rằng anh bịt tai trộm chuông, là kẻ hèn nhát.
Nói một cách chính xác, gọi là hèn nhát thì không đúng. Phùng Liễm Thần hiện giờ đã hoàn toàn độc lập cả về kinh tế lẫn cuộc sống, không còn dựa dẫm vào cha mẹ nữa, thực ra họ chẳng thể làm gì được anh. Chẳng qua là nếu anh nói ra, chắc chắn sẽ không tránh khỏi tranh cãi và cằn nhằn, nghĩ đến thôi cũng thấy phiền phức. Mỗi người đều có gia đình riêng của mình, vốn cũng không có nhiều tâm trí để quan tâm đến anh, thà rằng qua loa cho xong chuyện.
Khi Đàm Sĩ Chương bắt đầu vỗ lên cánh tay, Phùng Liễm Thần nhận ra ngay. Vào những đêm hè, đặc biệt là ngoài trời, muỗi là một tai họa. Anh đã phun thuốc diệt côn trùng trong sân nhà mình nên hai người mới không bị muỗi đốt khắp người, nhưng không thể diệt trừ hoàn toàn.
Phùng Liễm Thần đứng dậy, quen tay lấy lọ thuốc chống muỗi trên bệ cửa sổ, không đưa cho Đàm Sĩ Chương mà cúi xuống tự tay xịt cho y.
Dầu gió nằm trên kệ bên cạnh, Đàm Sĩ Chương cầm lấy, cảm ơn rồi quay đầu lại nói: "Nhắc mới nhớ, sao cậu không đợi tìm được bạn đời rồi mới tính chuyện mua nhà?"
"Cái gì?"
"Sống ở tầng trệt, ngoài việc có sân ra thì bất tiện ở nhiều mặt, cậu chưa nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu bạn đời tương lai không hài lòng sao? Hơn nữa, nếu hai người cùng nhau lựa chọn, cùng nhau chi trả thì áp lực sẽ giảm đi ít nhất một nửa phải không?"
Phùng Liễm Thần ngồi về chỗ cũ, chống cằm cười khẽ: "Sếp Sĩ Chương, có bạn đời hay không thì chưa biết chắc, nhưng giá nhà đất ở đây cứ tăng đều đều, nghĩ xa như vậy có ích gì? Có thể ngày đó sẽ không bao giờ đến, nhưng không thể mãi mãi không mua nhà chứ."
Đàm Sĩ Chương mỉm cười, đưa trả chiếc lọ nhỏ: "Cũng đúng, xem như là cậu đã bám rễ rồi."
Y nheo mắt đánh giá Phùng Liễm Thần: "Nhưng tôi cứ tưởng người như trợ lý Phùng sẽ ổn định cuộc sống, lập gia đình sớm chứ."
Phùng Liễm Thần đáp: "Trong ngành của chúng ta, người kết hôn sớm mới có vẻ khác lạ, anh không nghĩ vậy sao?"
Ngành thời trang quả thật thịnh hành trào lưu không hôn nhân, nam nữ sành điệu theo đuổi chủ nghĩa khoái lạc, xu hướng tính dục không phải là vấn đề lớn, nhưng lại hoàn toàn không cần thiết phải đeo gánh nặng và trách nhiệm gia đình vào cổ. Tiến thêm một bước, sinh con và nuôi dạy con cái càng là chủ đề mà nhiều người ngại thảo luận. Những người có thể bị gọi đùa là "yêu gia đình" như Phùng Liễm Thần không hẳn là cực kỳ hiếm, nhưng chắc chắn là thiểu số.
Thực ra, anh không thực sự mong chờ quá nhiều vào tình cảm. Đối với Phùng Liễm Thần, dành nhiều thời gian và công sức cho một người là điều không tưởng, là một lĩnh vực mà anh chưa bao giờ giỏi. Mối quan hệ thử nghiệm của anh với Đàm Hạo Dương chỉ chứng minh rằng có lẽ anh sẽ không yêu ai hơn chính bản thân mình, bà nội là ngoại lệ. Tuy nhiên, sâu bên trong tiềm thức của anh, vẫn còn một nỗi ám ảnh nhất định về "nơi mình thuộc về" đang tác oai tác quái.
Gần đây Phùng Liễm Thần thậm chí còn tự kiểm điểm, nhận ra rằng thực ra hai điều này đang xung đột; có lẽ không thể đạt được cả hai. Có lẽ anh nên thực tế hơn khi đối diện với một sự thật: người khác có gia đình không có nghĩa là anh cũng nên có gia đình. Ngay cả khi có, anh cũng chưa chắc có thể quản lý tốt được. Ít nhất thì hiện tại anh vẫn có bà nội, có bạn bè đó thôi? Còn tương lai thì đi bước nào tính bước đó. Nói tới nói lui vẫn là câu nói đó, nghĩ xa như vậy có ích gì.
Lúc này, Đàm Sĩ Chương quay đầu lại nhìn Phùng Liễm Thần: "Trong chuyện tình cảm, cậu là loại chủ động tấn công, hay là loại bị động tiếp nhận?"
Phùng Liễm Thần ngả người ra sau, gác tay lên tay vịn ghế, bỗng nhiên không hiểu được cái vấn đề nghe như câu hỏi trắc nghiệm cảm xúc mà các thực tập sinh thích thảo luận này. Anh cẩn thận cân nhắc câu trả lời của mình: "Ít nhất, tôi sẽ quan sát và xem xét?"
Đàm Sĩ Chương lại nói: "Nói vậy, tôi lại thích là người chủ động cho đi hơn. Suy cho cùng, người cho đi sẽ có nhiều quyền kiểm soát hơn, cậu ngoan, mọi thứ đều có thể thương lượng, thích cái gì tôi cũng có thể cho, cậu không ngoan, những gì tôi có thể cho đi, tôi cũng có thể lấy lại bất cứ lúc nào."
Phùng Liễm Thần hỏi: "Đây là mấy cái chuyện kể về cung Hoàng đạo mà Tiểu Lâm và những người khác hay bàn luận à?"
Đàm Sĩ Chương giơ điện thoại lên cho anh xem màn hình: "Chỉ tìm xem cho vui thôi."
Phùng Liễm Thần đột nhiên mở to mắt.
Điện thoại di động của Đàm Sĩ Chương bị ném xuống chiếc bàn tròn nhỏ, kính của anh cũng bị ném lên đó.
Đàm Sĩ Chương áp người lại gần, giữ lấy gáy Phùng Liễm Thần, một chân chen vào giữa hai đầu gối của anh, chống lên mặt ghế. Phùng Liễm Thần đột nhiên cảm thấy đầu óc như nổ tung, rồi trống rỗng, chỉ thấy cổ tay bị nắm chặt. Đàm Sĩ Chương nghiêng người, thăm dò hôn lên môi anh.
Lực đẩy ra bị kiềm chế, vô hiệu hóa, tay và chân bị kiểm soát, hơi thở nín lại, tầm nhìn trở nên mơ hồ nhạt nhòa. Tất cả những gì còn lại trước mắt là một khoảng không trắng xóa, ánh trăng lặng lẽ trải dài trên mặt đất.
Nhiệt độ tăng cao, hơi thở và cử động trở nên gấp gáp. Khi thắt lưng được cởi ra, Phùng Liễm Thần giật mình, đẩy Đàm Sĩ Chương ra.
Đàm Sĩ Chương không áy náy chút nào, ánh mắt như ghim chặt lấy anh: "Thấy chưa, tôi thích chủ động tấn công hơn."
Phùng Liễm Thần cạn lời: "Anh..."
Đàm Sĩ Chương hạ mắt nhìn xuống: "Cậu muốn có người bầu bạn, tôi không thể sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!