Chương 40: (Vô Đề)

Một lúc sau, Đàm Sĩ Chương quay lại, đẩy cửa bước vào nhà, trên mặt thoáng lộ ​​vẻ mệt mỏi. Không phải là thể xác kiệt sức, mà là kìm nén tận sâu trong lòng. Phùng Liễm Thần đứng ngoài quan sát mọi việc, không tiện nói gì.

Một bà cụ đi theo sau y, Đàm Ân Nhã gọi là bà dì. Đàm Ân Nhã vẫn chịu nghe lời bà dì này, ngày lễ lớn mà hai mẹ con cãi vã, đến nỗi để bà lão nghe được phải vội vàng chạy đến hòa giải. Bà xoa đầu Đàm Ân Nhã, lau mặt cho cô bé, dỗ dành xong rồi kéo cô bé về nhà mình đón Tết Trung Thu.

Phùng Liễm Thần đứng dậy chào, vẫy tay với Đàm Ân Nhã: "Hẹn gặp lại."

Đàm Ân Nhã tiễn anh ra cửa, hứa: "Anh cứ về đi, em sẽ chăm sóc Mimi thật tốt."

Đàm Sĩ Chương không đi cùng họ, y lái xe chở Phùng Liễm Thần về, dọc đường nói: "Xin lỗi, còn chưa ăn nổi miếng cơm."

Phùng Liễm Thần hiểu được: "Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Cứ thả tôi xuống ở lối vào tàu điện ngầm phía trước, tôi sẽ tự về."

"Mẹ tôi đang ở nhà dì út, họ không cần tôi." Đàm Sĩ Chương không dừng xe. "Đi đâu nữa?"

"Đi đâu?"

"Ừ, còn chưa hết Trung Thu đấy, Ân Nhã sang nhà bà dì rồi, tôi phải làm sao? Chúng ta cùng đối phó vậy."

Phùng Liễm Thần khựng lại vài giây, vẻ mặt vẫn không thay đổi, cũng chẳng rõ là muốn hay không muốn. Đối với con người hiện đại, nhất là những ai không có gia đình, ngày lễ truyền thống dường như là thứ mà ăn mừng cũng được, không cũng chẳng sao. Nếu hôm nay không ra ngoài ăn bữa cơm này, có lẽ anh sẽ chỉ ở nhà, sửa xong đường ống nước, ngủ một giấc ngon lành cho đến khi mặt trời lặn rồi lại xem tivi.

Cuối cùng, hai người đàn ông không nghĩ ra được nơi nào hay ho hơn để đi, rồi chẳng hiểu sao lại quay về nhà Phùng Liễm Thần. Sân nhà anh vẫn còn bừa bộn như bãi chiến trường, cần phải dọn dẹp. Dù sao cũng đã đến, Đàm Sĩ Chương dùng vòi nước giúp anh rửa sạch nền đất, lau sạch ván gỗ dưới mái hiên, dọn dẹp bồn hoa, tư thế trông cũng rất ra dáng, chỉ là toát ra một nét huyền ảo khó giải thích.

Phùng Liễm Thần cầm mảnh giẻ lau, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn y. Đương nhiên là anh không dám sai bảo sếp, nhưng Đàm Sĩ Chương vẫn chủ động xắn tay áo lên làm việc, y đứng bên luống hoa, cúi người đào đất bằng chiếc xẻng nhỏ, trông thật sự bình dị. Y đã thay quần áo cũ của Phùng Liễm Thần, kích cỡ hơi chật so với cơ thể của Đàm Sĩ Chương, đường nét cơ bắp căng ra theo từng cử động. Phùng Liễm Thần xoa thái dương rồi nhìn đi chỗ khác.

Sau nửa buổi chiều bận rộn, Phùng Liễm Thần đi mua đồ ở siêu thị gần nhà, nhưng vì đã lười nấu nướng, giải pháp đơn giản nhất là ăn lẩu. Kéo ổ điện lên bàn ăn, dời bếp từ sang, đun nước dùng lẩu sôi bùng lên, cho chả bò cùng nhiều loại viên nấm khác nhau vào. Nước chấm thì tự làm bằng dầu mè và gia vị. Phùng Liễm Thần nhìn mặt đoán ý, bỏ cái gì vào nấu xong cũng phải vớt lên cho vị khách quý này trước. Nói đi cũng phải nói lại, người ta cũng làm việc cho anh suốt buổi chiều, nên được ưu tiên.

Ăn xong thì trời đã tối, Đàm Sĩ Chương vẫn không có dấu hiệu muốn về. Trong sân có hai chiếc ghế mây ít khi dùng đến, buổi chiều đã lau chùi sạch sẽ, hai người quyết định ra ngoài sân ngắm trăng. Bánh trung thu do công ty phát, Phùng Liễm Thần lấy bánh ra khỏi tủ lạnh, cắt đôi, cho vào bát nhỏ, đưa cho Đàm Sĩ Chương.

Đàm Sĩ Chương thoải mái ngả người ra sau ghế, hỏi: "Hôm qua chính xác thì các cậu nói chuyện gì, sao lại họp muộn thế?"

Tất nhiên, điểm mấu chốt ở đây không phải là "sao lại họp muộn thế", mà là "chính xác thì nói chuyện gì."

Tất nhiên là Đàm Sĩ Chương có quyền xem biên bản cuộc họp ban lãnh đạo của Chìa Khóa Ánh Sao, nhưng những gì cuối cùng được đóng dấu và ban hành chỉ là một vài mục chính được liệt kê khô khan theo hình thức, trong khi phần lớn nội dung cuộc họp nằm ở chỗ tôi một câu anh một câu nói qua nói lại, người ngoài không thể nào biết được. Y không có ở đó, không nhìn thấy, không nghe thấy, nhưng chẳng phải vẫn còn Phùng Liễm Thần đó sao?

Phùng Liễm Thần ngồi xuống, thuận miệng nói như phàn nàn về chuyện gần cuối ngày làm việc hôm qua Tề Xuân Sinh mới thông báo họp, nên mới muộn như vậy. Hơn nữa, ý tưởng của các thành viên trong nhóm lãnh đạo mới phần lớn đều trái ngược nhau. Công ty mới không phải là một trò chơi đồ hàng đơn giản, một khi muốn hoạt động thật sự thì sẽ liên quan đến đầu tư tài chính, tranh giành quyền lực, định hướng kinh doanh và điều chỉnh nhân sự... trong mọi khía cạnh đều tồn tại những cuộc đối đầu lớn nhỏ.

Đàm Sĩ Chương chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại, tay cầm thìa nhỏ chọc vào kem trong bát.

Hai người trò chuyện như thể đang tán gẫu về những vấn đề vụn vặt trong công việc, nhưng cả hai đều ngầm hiểu rõ mục đích thực sự là gì.

Đến cuối cùng, thật ra Phùng Liễm Thần vẫn phải xin ý kiến: "Tôi không có ý kiến ​​gì với sếp Tiền này, mọi người đều muốn dòng sản phẩm No.7 thành công, mục tiêu vốn dĩ là thống nhất, tôi chỉ không chắc, thật ra thì anh ta nghĩ tôi không đáng tin cậy, hay tôi có vấn đề gì đó? Nếu mọi việc cứ tiếp diễn như thế này, tôi có thể thấy trước rằng công việc trong tương lai sẽ rất khó triển khai, lãng phí thời gian càng khiến mọi người thấy khó chịu."

Nói xong, anh phát hiện Đàm Sĩ Chương đang nhìn về phía mình, môi hơi cong lên, trạng thái thả lỏng, không coi trọng chuyện này.

Đàm Sĩ Chương khuyên anh: "Đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân, người khác có năng lực thì để họ làm, tận hưởng tự do chẳng phải tốt hơn sao?"

Điều này có nghĩa là y không muốn Phùng Liễm Thần thể hiện mình trong Chìa Khóa Ánh Sao, hay nói đúng hơn là càng không muốn Chìa Khóa Ánh Sao thành công.

Phùng Liễm Thần hiểu ý, âm thầm tính toán trong lòng, coi như chuyện đùa, ngoài mặt chỉ cười trừ.

Đàm Sĩ Chương quay lại nhìn anh: "Trước đây lúc cậu mới vào làm, có tham gia hoạt động team building, từng chơi trò một người ngã ngửa từ trên bục xuống, một nhóm người khác ở dưới đưa tay ra đỡ không, nghe nói mục đích là... để vun đắp sự ăn ý, tin tưởng và nương tựa lẫn nhau?"

Phùng Liễm Thần nói: "Tôi vào làm lâu lắm rồi, không nhớ chính xác, nhưng hình như khoảng hai năm trở lại đây."

Đàm Sĩ Chương nói: "Ý tôi là, đến bây giờ, tôi cảm thấy cậu có thể tin tưởng tôi nhiều hơn một chút."

Phùng Liễm Thần lúc này mới hiểu ra, mỉm cười nói: "Thật sao?"

Đàm Sĩ Chương xua đuổi một con côn trùng nhỏ, nói đùa: "Nếu không thì sao, là tôi không đủ tin cậy, hay không đủ sức chống lưng cho cậu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!