Chương 4: (Vô Đề)

Đàm Hạo Dương đưa Giang Nhất Miên trở về căn hộ. Căn hộ sang trọng này thực ra là của gã, đang cho Giang Nhất Miên ở. Hai người không sống chung. Trước đây là do Đàm Hạo Dương cần đóng kịch với Phùng Liễm Thần, giờ thì không còn lo nữa.

Giang Nhất Miên xúi giục: "Khi nào anh dọn vào?"

"Nói chuyện sau." Đàm Hạo Dương ngoài mặt thì cười, nhưng không tỏ ra thiết tha gì.

"Nhưng người ta muốn sống với anh mà." Giang Nhất Miên ôm gã: "Cuối tuần sau, em giúp anh chuyển nhà, được không mà?"

Nụ cười của Đàm Hạo Dương lạnh đi, gã bắt lấy bàn tay đang sờ lung tung kia: "Này cưng, để ý cách nói chuyện với anh đây."

Nụ cười của Giang Nhất Miên cứng lại, hắn che giấu bằng vẻ mặt đáng thương.

Đàm Hạo Dương vỗ nhẹ vào mặt hắn: "Em có quyền yêu cầu, nhưng đừng quá đề cao bản thân."

Vẻ mặt gã hơi nguy hiểm. Giang Nhất Miên túm lấy Đàm Hạo Dương rồi cắn môi gã, làm nũng rất lâu mới được bỏ qua chuyện này.

Trước khi Đàm Hạo Dương đi, Giang Nhất Miên kéo gã lại, ám chỉ: "Ít ra anh cũng đã hứa với em rồi..." Hắn đang nói đến việc đuổi Phùng Liễm Thần đi.

Đàm Hạo Dương vỗ mạnh vào mông hắn: "Xem em mất kiên nhẫn kìa!"

Trở về nhà mình, Đàm Hạo Dương nằm xuống giường, đầu óc bắt đầu hoạt động.

Vốn dĩ gã còn muốn trì hoãn một thời gian, giờ đây mớ hỗn độn cùng Phùng Liễm Thần đối với Đàm Hạo Dương chẳng khác nào món đồ chơi cũ, bỏ thì thương, vương thì tội. Nói chính xác hơn thì gã thậm chí còn chưa chơi được, mối quan hệ giữa hai người chỉ nửa vời, tình cảm của Đàm Hạo Dương thì nửa thật nửa giả. Gã tán tỉnh được sáu tháng, vẫn chưa đạt được mục tiêu, việc này quả thật là một vết nhơ trong chốn tình trường của gã.

Về phần Giang Nhất Miên, hắn chỉ là một trợ lý nhỏ chủ động tiếp cận, Đàm Hạo Dương gặp nhiều rồi, chẳng lẽ còn không biết hắn muốn gì. Nhưng so với tính cách trưởng thành nhưng khó lừa của Phùng Liễm Thần, Giang Nhất Miên ngây thơ, dễ dỗ, cho một miếng bánh ngọt là ngoan ngoãn nghe lời, lại rất cởi mở, lúc hành sự thì duyên dáng quyến rũ. Đàm Hạo Dương từng nếm thử đủ loại người, giờ thì đang thèm món này. Đàn ông mà, chẳng phải vậy sao, muốn vươn tới đóa hoa cao quý nhất, nhưng cũng hưởng thụ cảm giác được ngưỡng mộ và cần đến như anh hùng.

Thôi kệ, Đàm Hạo Dương nghĩ, cần dứt thì phải dứt, nếu hỏi gã có thấy tiếc không thì chưa hẳn, cũng không phải là chẳng bao giờ tìm lại được.

Gã chuẩn bị sẵn sàng để lật bài, nhưng thứ hai khi đi làm, Đàm Hạo Dương đến văn phòng trợ lý cao cấp thì lại bắt hụt.

Sáng nay vừa mới đến, Phùng Liễm Thần đã gọi lao công đến lau dọn bàn ghế trong văn phòng chủ tịch. Dì Lý làm theo, nhưng vẫn thắc mắc: "Ôi dào, cậu đừng lo, chúng tôi dọn dẹp phòng trên này định kỳ mà, rất sạch sẽ."

Phùng Liễm Thần chỉ nói thời tiết gần đây ẩm ướt, trong phòng dễ có mốc.

Đúng lúc này, Đàm Hạo Dương đi tới, khoanh tay dựa vào cửa, quan sát hai người trong phòng.

Dì lao công thấy bầu không khí kỳ lạ, bèn lau bàn làm việc và tủ hồ sơ hết một lượt, rồi nói "sếp Phùng, cũng xong rồi". Phùng Liễm Thần gật đầu, cảm ơn một câu. Chờ dì đi rồi, Phùng Liễm Thần mở tủ hồ sơ, kiểm tra các hộp đựng tài liệu quan trọng.

Đàm Hạo Dương thì cười, biết nhưng vẫn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Phùng Liễm Thần liếc gã: "Sau này đừng dẫn người không liên quan vào văn phòng chủ tịch."

Đàm Hạo Dương gãi cằm. Ban đầu gã cũng không có ý định làm bậy trong văn phòng của ông nội, hôm qua là do Giang Nhất Miên ồn ào đòi nhìn thấy địa bàn tương lai sẽ thuộc về gã. Khi hai người vào trong thì máu nóng bốc lên đầu, củi khô bắt lửa, không thể dừng lại được. Làm dưới dòng chữ thư pháp đóng khung "Thượng thiện nhược thủy" kia quả thật là k*ch th*ch khó tả.

Đàm Hạo Dương nói: "Tôi còn tưởng là việc gì, anh không vui à?"

Gã tiến lên hai bước rồi đóng cửa lại: "Là không vui vì văn phòng này, hay vì 'người không liên quan'?"

Phùng Liễm Thần nhìn gã, nét mặt bình thản như mặt nước không gợn sóng.

Nụ cười của Đàm Hạo Dương dần nhạt đi.

Trong tích tắc, thời gian quay ngược lại, hai người dường như trở lại trạng thái ban đầu khi từng đứng ở đây, oan gia đối đầu, khinh thường lẫn nhau.

Phùng Liễm Thần cuối cùng cũng cười khẩy, ra hiệu tránh đường: "Cảm phiền."

Đàm Hạo Dương giữ chặt cửa, nụ cười lại hiện trên môi: "Sao vậy, bà xã, không muốn nghe một lời giải thích sao?"

Phùng Liễm Thần vừa nhíu mày, Đàm Hạo Dương nói ngay: "Phải rồi, suýt nữa thì quên mất, anh không thích kiểu xưng hô này, th* t*c. Anh không thích cái này, không thích cái kia, anh có để ý rằng mọi thứ đều phải diễn ra theo ý anh không. Anh đã cho tôi cái gì hả? Quan tâm? Tình yêu? Giá trị cảm xúc? Tệ nhất thì hòa hợp trên giường, có cái nào không? Chúng ta đang hẹn hò, là chuyện hai bên đều tự nguyện, anh biết bạn trai nghĩa là gì mà, phải không, không phải là học sinh trung học đâu, mẹ kiếp, tôi không tìm kiếm một mối tình kiểu Platon. Phùng Liễm Thần, tôi không phải thánh nhân, anh không cho tôi chạm vào anh, vẫn bắt tôi phải kiềm chế không được chạm vào người khác, chẳng phải quá đáng lắm sao? Cái gì tốt đẹp thì một mình anh chiếm hết?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!