Cúp máy rồi xem giờ, thật ra anh mới chỉ ngủ chưa đầy nửa tiếng, Phùng Liễm Thần vào phòng ngủ, ngủ thêm một giấc.
Sáng hôm sau, anh thức dậy rất sớm, lòng lo lắng về đường ống nước trong sân nên không ngủ thêm được, đành miễn cưỡng bò dậy kiểm tra. Ước chừng mình có thể tự sửa được, anh bèn đi mua vài món đồ kim khí gần đó, mượn cờ lê và các dụng cụ khác từ văn phòng quản lý, thay quần áo rồi bắt đầu làm.
Đàm Sĩ Chương đến vào khoảng thời gian này. Lần trước y đã đăng ký ngoài cổng khu nhà, bảo vệ có hồ sơ nên cho xe của y vào thẳng. Trong tiếng chim hót líu lo, một bóng người cao lớn xuất hiện bên ngoài hàng rào, đôi mắt sâu thẳm nhìn qua khe hở, dò xét bên trong.
Phùng Liễm Thần cảm nhận được, mở cổng sân cho người vào, Đàm Sĩ Chương phải bật cười: "Làm sao thế này, lũ lụt à?"
Phùng Liễm Thần nhắc nhở y cẩn thận dưới chân: "Đường ống nước có vấn đề, đang thay mới."
Đôi giày da sáng bóng đó bước qua nền đất ẩm vào trong, không để ý việc bị lấm bùn, Đàm Sĩ Chương nhìn quanh, sân vẫn trống trơn như lần trước đến. Y hỏi Phùng Liễm Thần: "Hôm nay không phải là Trung thu sao, cậu nhớ nhà thế, sao không về?"
Phùng Liễm Thần mỉm cười, giơ hai bàn tay dính đầy rỉ sét lên: "Sao anh không về nhà mình nghỉ lễ đi?"
Đàm Sĩ Chương đáp: "Sẽ về ăn trưa, tiện đường ghé qua mang mèo của cậu theo cùng."
Phùng Liễm Thần nói: "Mèo không ở nhà tôi, đang gửi bên bệnh viện thú y."
Anh đang cầm cờ lê, nửa quỳ trên mặt đất, dưới đầu gối lót tấm nhựa, tay áo xắn lên, đường gân trên mu bàn tay nổi rõ.
Ánh mắt Đàm Sĩ Chương lướt qua cánh tay anh, rồi y chìa tay với lấy dụng cụ: "Cậu vặn được không? Để tôi."
"Không cần đâu, tôi tự lo được."
"Đừng nghĩ tôi chẳng bao giờ động tay động chân, hồi đi du học, mỗi khi đồ hư là tôi tự sửa." Đàm Sĩ Chương cầm lấy cờ lê, không biết là do sức lực hay do khéo tay, y nhanh thoăn thoắt nới lỏng cái ống rỉ sét. Rồi đã làm thì làm cho trót, y ngồi xổm trong góc giúp sửa ống luôn.
Không phải ai cũng được chứng kiến sếp của mình đang làm việc trong nhà mình vào một buổi sáng yên tĩnh của ngày nghỉ lễ. Phùng Liễm Thần sững người một lát, rồi nhanh chóng đi lấy khăn sạch, khăn giấy và khăn ướt trong nhà ra, nói chung là bất cứ thứ gì có thể dùng để lau. Đàm Sĩ Chương làm xong việc, tiện tay rút khăn giấy cúi xuống lau giày.
Theo trí nhớ của mình, Phùng Liễm Thần tìm thấy van nước bị khóa tối qua, mở ra thì mọi thứ đều bình thường.
Đàm Sĩ Chương rửa tay xong, hỏi: "Trưa nay cậu định ăn gì?"
Phùng Liễm Thần cười đáp: "Đã như bây giờ, tôi mà không mời anh ăn cơm cũng không phải."
Nhưng nếu thật sự mời y ăn bữa này chắc chắn sẽ tốn kém hơn thuê một thợ sửa chữa chuyên nghiệp, lại thành mất nhiều hơn được. Phùng Liễm Thần chỉ khách sáo vậy thôi, may mà Đàm Sĩ Chương không tham một bữa cơm. Y cũng vốn định về nhà ăn, đột nhiên lại nói: "Cậu có thể đến nhà tôi ăn cơm cùng."
Phùng Liễm Thần đáp: "Tôi không góp vui thì hơn."
Đàm Sĩ Chương nói: "Không nghiêm trọng thế đâu, không có người ngoài, đi thôi."
Vậy là Phùng Liễm Thần bị giục đi thay quần áo đàng hoàng, ngồi vào ghế phụ, Đàm Sĩ Chương đạp ga lái xe ra khỏi khu dân cư nhà anh.
Đèn đỏ, Phùng Liễm Thần ngoảnh đầu sang bên, Đàm Sĩ Chương gác tay trên vô lăng. Hôm nay y ăn mặc giản dị, lột bỏ bộ vest và danh phận địa vị trong công ty, y cũng chỉ là con trai và anh trai của một ai đó. Bộ lọc này làm giảm đáng kể vẻ uy nghiêm của y, khiến y trông bình thường và gần gũi hơn.
Trên đường đi mới biết hôm nay là sinh nhật của em gái Đàm Sĩ Chương, nhưng dù có thích hợp hay không thì Phùng Liễm Thần cũng không kịp từ chối nữa.
Họ dừng lại ở bệnh viện thú y. Phùng Liễm Thần vào làm thủ tục, Mimi khẽ khàng kêu hai tiếng với anh. Mèo được đặt vào lồng xách tay, Đàm Sĩ Chương cúi đầu, thò một ngón tay vào, bị móng mèo gảy mấy cái.
Phùng Liễm Thần nói: "Làm phiền anh quá."
Đàm Sĩ Chương thành thật đáp: "Với tôi thì không phiền, dù sao thì ở nhà cũng có dì giúp việc lo rồi."
Ngôi nhà mà y nhắc đến không phải là nơi y thường sống một mình, mà là nơi mẹ và em gái sinh sống. Người có thể giúp chăm sóc mèo mà Đàm Sĩ Chương nói chính là mẹ y, Phùng Liễm Thần tất nhiên lại cảm ơn lần nữa. Đàm Sĩ Chương nghe vậy thì cười, nói rằng mẹ y thực ra là người ưu tiên giống thuần chủng, thường chỉ thích chó mèo thuần chủng, nhưng gửi Mimi đến đó chắc vẫn sẽ được chăm sóc chu đáo. Phùng Liễm Thần không tiện phán xét.
Chiếc xe nhanh chóng chạy vào một khu biệt thự râm mát, rồi hai người bước ra. Đàm Sĩ Chương lấy từ cốp xe ra một chiếc hộp được đóng gói tử tế. Đã là sinh nhật con gái chủ nhà, Phùng Liễm Thần không thể đi tay không, vừa rồi tình cờ đi ngang qua một hiệu sách, anh bèn vào mua quà. Đàm Sĩ Chương giúp anh chọn một bộ sách khoa học phổ thông, một món quà nhỏ nhưng đủ lòng thành, vậy là đủ.
Khi cha của Đàm Sĩ Chương là Đàm Lập Văn qua đời, mẹ y vẫn đang mang thai, cô em gái này coi như là mồ côi cha từ trong bụng mẹ. Phùng Liễm Thần nghe thấy y thở dài rồi cảm thán một câu, nhưng không rõ là gì.
Một cô bé mười mấy tuổi diện quần áo đẹp chạy ra ôm chầm lấy Đàm Sĩ Chương. Đàm Sĩ Chương gọi cô bé là "Ân Nhã", mặc dù y không bao giờ thể hiện cảm xúc, mối quan hệ giữa hai anh em có vẻ khá tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!