Chương 36: (Vô Đề)

Đàm Hạo Dương im lặng vài giây, rồi đột nhiên cười phì ra: "Được rồi, tôi đến là để giảng hòa, không phải để cãi nhau với anh."

Gã ra vẻ hào phóng chìa tay ra: "Sau này chúng ta lại hợp tác với nhau, tuy vẫn còn chút khúc mắc, nhưng tôi vẫn hy vọng mọi việc sẽ suôn sẻ."

Phùng Liễm Thần cúi nhìn tay gã, nhưng không bắt lấy: "Mọi người đều tưởng cậu sẽ là chủ tịch của Chìa Khóa Ánh Sao, nhưng hóa ra không phải."

Đàm Hạo Dương không để bụng, cười nói: "Vì vài lý do không tiện cho lắm, chỉ treo một cái danh thành viên Hội đồng Quản trị."

Việc thành lập công ty Chìa Khóa Ánh Sao là do một tay Đàm Hạo Dương thúc đẩy, No.7 như đứa con ruột của gã. Tuy nhiên, tập đoàn cũng có những cân nhắc riêng của tập đoàn, từ góc nhìn này, quan điểm của Đàm Nguyệt Tiên là muốn đứa con này thuộc về Đàm Thị, chứ không phải của bất kỳ ai.

Tất nhiên, đội ngũ của Chìa Khóa Ánh Sao chỉ mới được thành lập, mọi người vẫn chưa ổn định vị trí. Hơn nữa, ngoài Phùng Liễm Thần và Tề Xuân Sinh, quá nửa các phó tổng khác đều từ quản lý cấp trung thăng lên thông qua hình thức tuyển chọn cạnh tranh, trong giai đoạn này, chắc chắn các bên sẽ ưu tiên lắng nghe ý kiến ​​của Đàm Hạo Dương.

"À, còn một việc nữa, tôi muốn cho anh biết trước." Đàm Hạo Dương nói: "Về vấn đề nhân sự các phòng ban... tôi dự định điều Giang Nhất Miên về phòng Thiết kế của Chìa Khóa Ánh Sao, anh không phản đối chứ?"

"Sao phải hỏi ý kiến ​​của tôi?" Phùng Liễm Thần đáp lại: "Cậu thấy phù hợp là được rồi."

"Nếu tôi phải nói tại sao... thì sợ anh ghen có tính không?" Đàm Hạo Dương đột nhiên cười đùa cợt nhả.

"Sếp Hạo Dương, nếu chán quá, cậu có thể giúp đỡ các công nhân." Phùng Liễm Thần quay người bỏ đi.

Đàm Hạo Dương lại chặn đường anh, Phùng Liễm Thần duỗi chân sang trái thì gã liền sang trái, Phùng Liễm Thần duỗi chân sang phải thì gã liền sang phải. Phùng Liễm Thần đi vòng qua gã, Đàm Hạo Dương theo sát đằng sau, sải bước trên đôi chân dài, bám theo anh như cái đuôi, nếu có công nhân nào đi ngang qua chắc sẽ thấy lạ lắm.

Phùng Liễm Thần chỉ đành nói: "Vậy ngoài việc cậu muốn làm hòa với Miên Miên của cậu ra thì còn muốn làm gì nữa?"

Đàm Hạo Dương trong lòng phiền muộn, nhưng trên mặt vẫn tươi cười rạng rỡ, cố ý nói: "Vậy, anh không ghen sao?"

Cuộc trò chuyện đột nhiên bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại reo dồn dập, Phùng Liễm Thần thậm chí còn không thèm nhìn Đàm Hạo Dương, đã nhấn nút trả lời. Đàm Hạo Dương lùi lại nửa bước, vẻ mặt chán nản, hai chân khép lại đứng sang một bên. Là phòng Quan hệ công chúng gọi xin tài liệu thiết kế, Phùng Liễm Thần trả lời vài câu rồi cúp máy, cúi đầu tìm email để chuyển tiếp cho bên kia.

"Dù sao thì cậu ta cũng đã từng theo tôi một thời gian." Đàm Hạo Dương giải thích: "Tôi đâu phải người máu lạnh đến thế, phải không? Sắp xếp cho cậu ta một cơ hội, coi như là trọn tình vẹn nghĩa. Nhưng tôi chợt nghĩ, thay vì chờ anh tự phát hiện ra, thà rằng chủ động nói cho anh biết."

"Thật ra không cần giải thích với tôi." Phùng Liễm Thần dở khóc dở cười: "Chỉ cần cậu không cảm thấy đó là chuyện trẻ con là được."

"Tôi biết, tôi đã suy nghĩ lại rồi, thậm chí còn hứa với chủ tịch Đàm, chuyện đó sẽ không xảy ra nữa." Đàm Hạo Dương cà lơ phất phơ nói: "Lần này thì giải quyết xong rồi, đây là vấn đề di sản để lại, tôi hứa sau này sẽ không trêu ong ghẹo bướm trong công ty nữa."

Gã càng nói càng không ra gì: "Bất kể có bao nhiêu ong bướm đeo bám tôi, tôi vẫn sẽ kiềm chế đến cùng, giữ mình trong sạch, ngay thẳng chính trực..."

Trong khi tên này có thời gian rảnh để nói đùa thì các nhân viên cấp dưới đang sốt ruột như lửa sém lông mày, mới nói được hai câu lại có một cuộc gọi điện thoại khác xen vào. Phùng Liễm Thần xua tay, nói một câu "xin lỗi", rồi nhận cuộc gọi của người phụ trách phòng Marketing, trao đổi công việc, cứ như anh mới là lãnh đạo.

Đàm Hạo Dương đã bắt đầu thấy hơi xấu hổ, giận không được mà không giận cũng chẳng xong, gã tặc lưỡi một cách sốt ruột.

Nhưng Phùng Liễm Thần vẫn thản nhiên, không để ý đến vẻ mặt cau có của gã, cuộc điện thoại này kéo dài đến nửa tiếng.

Đàm Hạo Dương bị bỏ mặc cho đợi năm phút, sáu phút, rồi gần mười phút, mới chợt nhận ra cứ chờ người ta chú ý đến mình thì chẳng khác nào thằng thiểu năng, thế là gã cười khẩy một tiếng, quay lưng bỏ đi.

Phùng Liễm Thần cuối cùng cũng nói xong chuyện công việc, nhìn quanh phát hiện gã đã đi mất rồi, chỉ thấy như trút bỏ được gánh nặng.Từ nhà máy về đến nhà thì đã hơn chín giờ tối, Phùng Liễm Thần đậu xe ở khu dân cư, rồi đi ra ngồi bên hồ một lúc. Gió đêm thổi qua, anh lại nhớ đến con mèo khi trước, đúng lúc đó, từ trong góc vọng ra tiếng meo meo.

Phùng Liễm Thần quay đầu lại, thấy mèo Ragdoll đang chơi với cái nắp chai dưới ghế đá, dáng vẻ vô tư không hề biết đến những khó khăn của cuộc đời. Lúc này, người phụ nữ thường cho ăn không có mặt, chỉ còn đàn muỗi bay lượn quanh đèn đường.

Ban đầu anh định ngồi một lúc rồi đi, nhưng giờ lại dừng chân. Phùng Liễm Thần đứng dậy, nhóc kia mất hứng thú với nắp chai, lật đật chạy đến chỗ anh, vồ lên đôi giày da của anh, vừa cọ vừa dụi làm nũng.

Chỉ có mèo đã được người nuôi mới hành động như vậy, Phùng Liễm Thần im lặng nhìn nó hồi lâu, không có động tác gì, vẻ mặt cũng không rõ ràng. Anh bình thản nói: "Tao không có nhiều thời gian để chăm sóc mày, không có điều kiện nào phù hợp cả, mày nên đợi đến khi có gia đình tốt hơn."

Ragdoll hoàn toàn không hiểu, kêu meo meo với anh mãi. Sau một thời gian lưu lạc, mặc dù là mèo thuần chủng, nhưng trông nó không còn đẹp hay có giá trị nữa, thân hình bẩn thỉu đầy bụi bặm, không rõ có bị bệnh gì không, trên trán có một vài mảng hói, lông trên người thì rối bù, dính chặt thành từng cục, như thể đã lăn lộn trong bãi rác.

Phùng Liễm Thần nhìn nó từ trên xuống: "Mày có chịu ngoan ngoãn nghe lời không?"

Ragdoll meo lên một tiếng, lại cọ mình vào anh, nhẹ nhàng kéo ống quần anh.

Một lát sau, Phùng Liễm Thần cúi xuống ôm nó lên bằng một tay. Anh không về nhà mà quay người đi về phía cổng chính khu dân cư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!