Giải quyết được rắc rối tất nhiên là tốt, nhưng có một số vấn đề trong đó nằm ngoài tầm kiểm soát của Phùng Liễm Thần, anh vẫn cần phải báo cáo lên.
Nói một cách nghiêm túc, điều lệ công ty không nghiêm cấm "nghề tay trái" của Tôn Chí Hào. Thỉnh thoảng giúp bạn bè và người thân mua hàng từ các nhà cung cấp là việc hoàn toàn bình thường, thậm chí mở một cửa hàng trực tuyến nhỏ, doanh số thấp, miễn là không làm ầm ĩ thì cũng chẳng có gì sai.
Tuy nhiên ở một mức độ nào đó, việc Tôn Chí Hào tiết lộ giá sàn của người bán khác cho người tiêu dùng lại thuộc phạm trù bí mật thương mại. Điều này không liên quan gì đến việc hắn ta kiếm được nhiều hay ít "phí tư vấn", quan trọng là bản chất của hành vi. Mặc dù trung tâm Quản lý vật liệu nhìn chung không cần gặp mặt khách hàng, bản thân hắn ta cũng cẩn thận tránh tiết lộ danh tính, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nguy cơ bị lộ.
Nếu điều này xảy ra, việc cản trở con đường làm giàu của người khác sẽ là cấm kỵ lớn, hành động cá nhân của hắn ta có thể bị nâng lên tương đương với động thái của tập thể Đàm Thị.
Đàm Sĩ Chương nghe xong cũng không có vẻ gì là tức giận, ngược lại còn cười thích thú: "Cái tên này quả là người hoạt bát."
Phùng Liễm Thần đồng ý: "Nhưng việc Tôn Chí Hào có thể tiếp cận toàn bộ mạng lưới nhà cung cấp cũng cho thấy công ty có sơ sót trong quy trình quản lý."
Ý nghĩa đằng sau câu nói của anh có phần nhạy cảm. Khi nói đến quản lý mạng lưới nhà cung cấp, cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu là mọi người chắc chắn là trưởng phòng Thu mua Vương Nham. Tình ngay lý gian, ai mà không nghi ngờ người cậu họ của Tôn Chí Hào này sẽ thông đồng làm bậy với hắn ta?
Phùng Liễm Thần giữ nguyên vẻ thờ ơ, như thể chuyện đó không liên quan đến mình, ánh sáng lạnh lẽo của đèn huỳnh quang phản chiếu trên cặp kính của anh.
Đàm Sĩ Chương nói đùa: "Trợ lý Phùng, chuyện như vậy mà cũng để cho cậu bắt gặp được, coi như là quân tử báo thù, mười năm chưa muộn nhỉ."
Hai người càng hiểu rõ ẩn ý trong câu này, nhưng Phùng Liễm Thần không quan tâm y nghĩ gì: "Bình thường tôi không chủ động gây thù với người khác."
Đàm Sĩ Chương không nói gì, nhưng đột nhiên giơ tay vỗ nhẹ vào vai anh.
Sau đó suy nghĩ một lúc, y nói: "Tất nhiên, vấn đề này cần phải được giải quyết, tôi sẽ thảo luận với các lãnh đạo khác, cậu gửi bằng chứng cho tôi trước đã." Vừa nói, Đàm Sĩ Chương vừa đẩy đống trang sức ngập trên bàn ra tìm điện thoại, nhận lịch sử trò chuyện của Phùng Liễm Thần gửi sang.
Khi vừa gõ cửa bước vào, thứ đầu tiên Phùng Liễm Thần nhìn thấy là chiếc bàn đầy ắp đồ trang sức lấp lánh của y.
Nhận xong, Đàm Sĩ Chương khóa màn hình rồi nhìn xuống bàn: "Xem thử đi, trung tâm Sản phẩm vừa giao đến."
Thoạt nhìn, có khoảng mấy chục chiếc nhẫn đủ kiểu dáng khác nhau, mấy chục sợi dây chuyền, rực rỡ muôn màu rất chi là ngoạn mục. Ngoài ra còn có khoảng mười sợi dây xích vừa mỏng vừa dài được sắp xếp gọn gàng dọc bên mép bàn, nhưng khi nhìn kỹ hơn, đây thực chất là đủ kiểu dây đeo kính.
Đàm Sĩ Chương nói: "Cái này không phải của chúng ta, mua ngoài thị trường về nghiên cứu." Vừa nói, y vừa đưa tay ra đòi kính của Phùng Liễm Thần.
Phùng Liễm Thần nghe lời tháo kính ra: "E rằng đa số mọi người vẫn nghĩ dây đeo kính là mốt thời trang của các cụ bà ngoại quốc."
Đàm Sĩ Chương nghiên cứu một lúc rồi tròng sợi dây vào gọng kính của anh: "Vậy nên đây là vấn đề quán tính thẩm mỹ, chúng ta cứ chạy theo thị trường, chiều theo số đông mãi sao? Tại sao chúng ta không thể đi đầu thị trường, định nghĩa thời trang?"
Phùng Liễm Thần nhận lại chiếc kính từ tay y, sợi dây xích mỏng manh đeo sau cổ, mát lạnh.
"Không phải là không thể." Phùng Liễm Thần cười nói: "Cũng như tôi đây, phải đến khi vào làm việc tại Đàm Thị mới nhận ra rằng những 'màu sắc xu hướng' hằng năm của ngành thời trang đều là sản phẩm do con người tạo ra, cái gọi là trào lưu hoàn toàn không phải tự nhiên hình thành."
Đây là một nhận thức có thể khiến nhiều người chao đảo. Màu sắc thịnh hành cho các tuần lễ thời trang lớn của mỗi năm sẽ được tổ chức uy tín toàn cầu về màu sắc Pantone công bố vào cuối năm trước. Nhưng họ sẽ dựa vào cái gì để quyết định màu sắc nào sẽ được ưa chuộng? Là do các ông lớn trong ngành ngồi lại với nhau, cùng thương lượng từ trước. Thậm chí có người còn cho rằng điều này phụ thuộc vào việc các nhà cung cấp nguyên liệu lớn đang tồn kho màu vải nào nhiều nhất trong năm, họ sẽ đi vận động các nhà thiết kế hàng đầu tại các tuần lễ thời trang lớn sử dụng những màu đó. Tuy nhiên, công chúng thường không nhận thức được điều này, tưởng rằng mình đang theo kịp xu hướng, trong khi thực tế là có người đang dùng quạt gió thổi sau hậu trường.
"Cảm giác khi đeo thế nào?" Đàm Sĩ Chương tìm một chiếc gương trang điểm nhỏ trên bàn, giơ lên cho Phùng Liễm Thần xem.
"Hơi nặng." Phùng Liễm Thần nhìn mình trong gương: "Trông thì đẹp đấy, rườm rà thì cũng thật rườm rà."
"Tất cả trang sức đều đẹp mà lại rườm rà." Đàm Sĩ Chương dựa vào bàn nói: "Trái Tim Đại Dương lớn như thế, tôi thấy cũng rất nặng cổ, cậu xem, chưa bao giờ nghe nói có khán giả nào xem Titanic lại tập trung chú ý vào độ nặng của nó."
* Trái Tim Đại Dương là một viên đá quý hư cấu, trong bộ phim điện ảnh kinh điển Titanic (1997). Trái Tim Đại Dương lấy cảm hứng một phần từ một viên kim cương xanh nổi tiếng có thật, tên là Kim cương Hope (Hope Diamond).
"Trang sức và Âu phục đều như nhau, không bao giờ hướng đến cảm giác thoải mái, lúc nào cũng phải bó sát nhất có thể." Phùng Liễm Thần nói, anh trả dây đeo kính lại cho Đàm Sĩ Chương. "Khi vị hôn phu của Rose tặng cô ấy sợi dây chuyền kim cương, chẳng phải cô ấy cũng không thích đeo đó sao?"
Đàm Sĩ Chương khoanh hai tay trước ngực: "Đó là ý nghĩa mà phim diễn đạt à? Tôi cứ tưởng là vì giữa họ không có tình yêu đích thực chứ."
Phùng Liễm Thần đẩy kính lên, cười nhạt: "Sếp Sĩ Chương, thì ra anh vẫn là người lãng mạn nhỉ. Tôi xem bộ phim này từ hồi tiểu học, làm sao hiểu tình yêu đích thực là gì, chỉ nhớ là mình không hiểu, không biết tại sao tại sao sau mấy chục năm, cô ấy lại vứt bỏ dây chuyền."
Đàm Sĩ Chương nói: "Nếu đã là vậy, tôi đề nghị cậu nên xem lại khi có thời gian, phim kinh điển rất đáng để xem lại."
Phùng Liễm Thần thuận miệng đồng ý: "Được, đợi đến lúc không phải tăng ca nữa nhất định sẽ xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!