Sau khi rời McDonald's, Phùng Liễm Thần đi đường vòng đưa Lâm Thi Như về nhà trước. Hôm nay đến đây là hết, cả hai đều không có ý định quay lại công ty tăng ca, người khỏe đến mấy cũng cần nghỉ ngơi.
Đang đứng chờ đèn đỏ, Trương Viễn Sơn gọi đến: "Cậu khỏe không, lâu rồi chưa đi chơi, vẫn chưa xong việc à?"
Phùng Liễm Thần ậm ừ, rồi trả lời qua tai nghe Bluetooth: "Nhưng sẽ nhanh thôi, một thời gian nữa là xong."
"Hiểu rồi hiểu rồi, quý nhân đang bận." Trương Viễn Sơn nói: "Tôi đi ăn xiên nướng với bà chủ San đây, lần này không rủ cậu nữa, lần sau gặp."
Khi về đến cổng khu dân cư, đồng hồ điện tử trên chốt bảo vệ chỉ 6 giờ 30 phút, đèn đường vừa mới bật sáng, mùi thơm của đồ ăn lan tỏa khắp không gian. Khóa xe xong, Phùng Liễm Thần đi ngang qua hồ nước nhân tạo, gió nhẹ thổi qua, anh dừng lại, rồi vào trong đình ngồi một lát.
Vừa ngồi xuống thì đột nhiên bị tấn công, một cục lông huỳnh huỵch lao ra từ trong bụi cỏ, cả người mềm mại đáp lên đôi giày của anh. Nhìn kỹ hơn, là một con mèo Ragdoll, bẩn thỉu bụi bặm, giống một nhóc đáng thương không ai yêu, đang nhẹ nhàng kêu meo meo với anh. Phùng Liễm Thần nhìn xuống nó, mèo duỗi chân ra, yếu ớt kéo ống quần anh.
Một người phụ nữ gần đó tìm đến, đang gọi "Mimi", tay cầm một hộp đồ ăn mang về cũ nát chứa đầy thức ăn thừa. Mèo nhào đến hít hà, chị ta đẩy hộp đồ ăn vào góc, nó chậm rãi bước tới, cúi xuống l**m thức ăn bên trong.
Chị này nói: "Cậu xem nó kìa, có phải rất kén ăn không."
Phùng Liễm Thần hỏi: "Của chị à?"
Chị ta đáp: "Chắc chắn không phải rồi, không biết bị ai ném ra khỏi nhà. Mấy anh bảo vệ nói con mèo này rất quý, là giống thuần chủng gì đấy, thế mà không muốn nuôi là vứt luôn này, ai biết tại sao chứ? Cả chăn nhỏ và giường cho mèo bị bỏ lại bên hồ, chắc chắn sẽ không tìm lại nữa rồi."
Phùng Liễm Thần cúi xuống nhìn mèo.
Chị này nói: "Thực ra con nhà tôi khá thích đấy, muốn nuôi, nhưng nó sắp phải thi rồi, sợ ảnh hưởng đến việc học, tôi không đồng ý đưa về nhà. Tôi nói phải xem điểm thi thử của nó thế nào, không thể vì lo nuôi mèo mà bỏ bê việc học."
Thì ra số phận của mèo vẫn còn đang lơ lửng vô định. Nếu chị ta chịu nuôi nó thì tốt, mèo Ragdoll gần như không có khả năng sống sót trong tự nhiên, chỉ dựa vào các chủ nhà trong khu dân cư cho ăn bữa đực bữa cái, mùa hè thì may ra sống sót được, sang mùa đông thì không chắc chắn, chẳng biết liệu có cơ hội tìm được một mái nhà khác hay không.
Phùng Liễm Thần đứng dậy đi về nhà.
Anh bật đèn phòng khách, sắp xếp lại suy nghĩ, lại cầm điện thoại lên, lướt qua trang chủ của tài khoản "Chí Hào Kim Cương". Lần này, anh nhắn tin cho Tôn Chí Hào: "Tôi muốn mua một chiếc nhẫn kim cương, nên chọn như thế nào, có thể tư vấn cho tôi không?"
Lúc này bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì. Phùng Liễm Thần vào phòng tắm tắm rửa, thay đồ ngủ rồi ra ngoài, thấy có tin nhắn trả lời.
Tôn Chí Hào hỏi: "Anh muốn bao nhiêu carat? Mức giá bao nhiêu?"
Phùng Liễm Thần ngồi xuống sấy tóc, giả vờ là người ngoài nghề, trình bày ngân sách và nhu cầu của mình bằng giọng điệu khá bất lịch sự.
Lần này đúng lúc Tôn Chí Hào đang online, trả lời rất nhanh: "Người anh em, thành thật mà nói, với ngân sách của anh thì không thể mua được kim cương đạt tiêu chuẩn đó đâu, muốn độ trong, màu sắc và carat đều đạt yêu cầu thì giá chắc chắn sẽ tăng, hơn nữa anh không thể chỉ tính giá đá trần, phí nhân công đính đá cũng phải tính chứ, đúng không?"
Phùng Liễm Thần nói: "Không phải trang chủ của anh nói là có thể giúp mua kim cương chất lượng cao với giá rẻ sao?"
Tôn Chí Hào giải thích: "Tôi chỉ giúp ý kiến tham khảo thôi. Anh có thể gửi những viên đá anh muốn mua qua đây, tôi sẽ giúp anh định giá."
Thứ tiếp theo gửi sang là một liên kết đến dịch vụ tư vấn trả phí, hóa ra hắn ta làm blogger nhưng dựa vào cách này kiếm tiền là chủ yếu. So với việc bán kim cương, làm cái này có lẽ kiếm được nhiều hơn, về phần những lợi ích khác thì có thể là vì dễ thu hút người theo dõi, xây dựng danh tiếng.
Phùng Liễm Thần lại nhắn: "Sao lại tính tiền nữa? Không phải tôi không biết giá kim cương trên thị trường, lên mạng tra một cái là có hàng đống."
Tôn Chí Hào đáp: "Anh tìm được giá thị trường trên mạng rồi, sao không mua luôn ở đó, đến nhờ tôi giúp làm gì?"
Sau đó, hắn ta làm ra vẻ cao thâm khó đoán: "Kênh của tôi có thể giúp anh kiểm tra giá gốc, còn có thể cho anh biết vài bí mật trong ngành, để anh không bị đám trung gian và thương nhân vô đạo đức cắt cổ. Cái này chẳng lẽ không có lời hơn việc nộp học phí để rước về một món hàng loại hai?"
Một lát sau, Phùng Liễm Thần tỏ vẻ bị thuyết phục: "Anh có thể tìm hiểu giá thành của kim cương? Tôi gửi cho anh bất kỳ viên kim cương nào cũng có thể kiểm tra?"
"Nếu anh chỉ gửi cho tôi hình ảnh một viên đá trần, tất nhiên tôi không thể biết được. Anh phải cho tôi biết cụ thể cửa hàng nào nữa."
"Nghe có vẻ không đáng tin lắm, làm sao tôi biết chắc là anh không nói nhảm chứ?"
"Nghe anh nói kìa, tôi đã làm trong ngành này nhiều năm rồi, nguồn lực trong tay tôi nhiều hơn anh tưởng tượng đấy."
"Anh làm việc cho công ty nào? Hay là người mua bán tự do? Có bằng cấp chứng chỉ nào không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!