Phùng Liễm Thần làm theo lời, đi lên gõ cửa. Vương Nham ở bên trong nói lớn: "Vào đi."
Phùng Liễm Thần đi vào ngồi xuống, rồi thấy gã bày ra tư thế của cấp trên cũ và thế hệ đi trước, dạy bảo anh về cái gọi là thái độ làm việc phải tích cực cầu tiến, có cơ hội tham gia vào dự án thì phải chủ động nắm bắt, vân vân và mây mây... Vương Nham nói năng dài dòng, phải mất một lúc anh mới hiểu được ý của gã.
Phùng Liễm Thần cứ ngồi đó, nở nụ cười nửa miệng khiến Vương Nham bắt đầu lúng túng. Mặc dù giọng điệu có vẻ hùng hổ, nhưng thực ra gã cũng chỉ là miệng hùm gan sứa. Nói tóm lại là Vương Nham không thể tự mình giải quyết được, cần phải tìm người giúp đỡ.
Công tác chuẩn bị cho triển lãm càng cần đẩy nhanh, Vương Nham bây giờ càng sứt đầu mẻ trán. Danh sách nhiệm vụ đã dài ngoằng lại còn phức tạp, tiến độ trên mọi lĩnh vực đều chậm ở nhiều mức độ khác nhau, ngân sách được phê duyệt ban đầu cũng sắp hết. Lần trước, Hoàng Đại Quân hỏi đến tình hình thực hiện kế hoạch quảng bá, Vương Nham liên tục lau mồ hôi, thực ra có nhiều chi tiết mà đến tận lúc này gã vẫn không có chút khái niệm nào.
Ngoài mặt gã tỏ ra bình tĩnh, nhưng bên trong lo lắng và hoảng loạn.
Thật ra Phùng Liễm Thần biết quá rõ rằng làm người đứng đầu không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
Xác định nội dung triển lãm và kế hoạch quảng bá là những bước cơ bản nhất. Sau đó với ngân sách hạn hẹp, việc quảng bá và xúc tiến nên được thực hiện như thế nào, các phương tiện truyền thông của công ty, đối tác truyền thông bên ngoài cùng các nhà tài trợ quảng cáo tại chỗ thì sao, có cần phải lo lót quan hệ, kết nối các kênh này không?
Ngoài các cuộc thi liên kết do ban tổ chức chủ trì, còn có nhiều hoạt động gian hàng, salon gian hàng, các nhóm khách hàng chuyên nghiệp, sự kiện kết nối dự án và thậm chí cả tiệc tối kinh doanh, chẳng lẽ không tham gia sao?
Ngoài ra còn có tiếp đón khách hàng thân quen, thu hút khách hàng mới, thu thập thông tin ngành, bao gồm cả chuẩn bị kế hoạch dự phòng cho các sự kiện bất ngờ...
Không chỉ là vấn đề khối lượng công việc lớn, mà giữa các phòng ban gần như chắc chắn sẽ xảy ra tình trạng đùn đẩy trách nhiệm. Xoay chuyển giữa người phụ trách và công nhân trực tiếp làm việc bên dưới, điều phối công việc, nói không hề phóng đại thì đây là một công việc cực kỳ mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể chất, có thể làm cho huyết áp của người ta tăng cao mãi không hạ.
Nếu không thể xử lý được những mối quan hệ phức tạp bên trong thì hương vị đó sẽ càng trở nên "tuyệt diệu", đôi khi có thể chọc người ta tức muốn nhảy lầu cho rồi.
Trước kia Phùng Liễm Thần nắm quyền phụ trách, người khác chỉ nghĩ đến việc anh có thể vớt được bao nhiêu lợi lộc trong đó. Thực tế thì sao? Hầu hết thời gian toàn là bỏ công sức nhưng lại không được ghi nhận, làm tốt là điều hiển nhiên, nhưng nếu có vấn đề gì xảy ra, lãnh đạo sẽ chỉ hỏi tội anh. Vì vậy, mặc dù năm nay ngày nào cũng tăng ca, Phùng Liễm Thần vẫn cảm thấy nhẹ nhàng hơn những năm trước, chủ yếu là vì anh không phải lo lắng về việc này nữa.
Lúc này, anh làm ra vẻ khó xử: "Trưởng phòng Vương, nhưng còn phòng Thiết kế... Thành thật mà nói, bên đó đã đủ nhiều việc rồi."
Vương Nham vẫn trơ tráo như mọi khi, hắng giọng: "Ờ, thì tôi hiểu, các cậu cũng có nhiều việc phải làm, vấn đề là, bây giờ ai mà không có hàng tá việc phải làm chứ? Tiểu Phùng, cậu là nhân viên lâu năm, nên biết điều gì là quan trọng, hiện tại không gì quan trọng hơn công việc triển lãm."
Phùng Liễm Thần cười khổ: "Không phải tôi không muốn gánh vác trách nhiệm, chỉ là năng lực có hạn, còn bên phía sếp Sĩ Chương, e rằng không thể cùng lúc lo liệu được."
Vương Nham tung ra quân át chủ bài: "Tiểu Phùng, nói cho cậu biết, việc này đã được sếp Hạo Dương quyết định rồi."
Phùng Liễm Thần vẫn ngồi bất động ở đó, mặt không biểu lộ cảm xúc.
Vương Nham nói tiếp: "Nếu gặp bất kỳ khó khăn nào, cậu có thể báo cáo trực tiếp với cấp trên, sếp Hạo Dương cũng nói rồi, cậu ấy chắc chắn có thể hỗ trợ điều phối công việc cần thiết."
Vương Nham không thể trực tiếp ra lệnh cho anh làm việc, nhưng Đàm Hạo Dương là cấp trên, nên để gã đứng ra giao việc thì khó mà từ chối. Nhưng lời lẽ hoa mỹ này chỉ có thể hù dọa người mới mà thôi, còn với anh thì khác, Phùng Liễm Thần thực sự không tin, càng chẳng e sợ. Bởi vì anh biết rõ, khi Vương Nham nói với Đàm Hạo Dương rằng gã cần trợ thủ, tám chín phần mười là đã giấu đầu giấu đuôi, không thể công khai thừa nhận là mình bất tài.
Vương Nham có lẽ chỉ đang chơi trò hai mặt, trước tiên là ép Phùng Liễm Thần vào làm cho mình, sau đó biết đâu lại nói thành do anh tự nguyện.
Phùng Liễm Thần chỉ mỉm cười, vẫn không thỏa hiệp: "Nếu có việc gì cần, anh cứ bảo sếp Hạo Dương đích thân đến gặp tôi."
Vương Nham đã hơi không vui, mỉa mai châm chọc: "Cậu đúng là lúc nào cũng bận rộn, bảo cậu phụ giúp việc gì cũng không rảnh tay."
Phùng Liễm Thần áy náy mỉm cười: "Tôi thật sự không có ý đó, trưởng phòng Vương, anh là người phụ trách triển lãm, chúng tôi hợp tác với anh là chuyện đương nhiên. Anh có chỉ thị gì, phòng chúng tôi sẽ thực hiện."
Bỏ lại một câu như vậy, anh ung dung quay người bỏ đi, đóng sầm cửa, bỏ mặc Vương Nham ở phía sau.Trở lại phòng Thiết kế, Lâm Thi Như đang nói liên hồi trên điện thoại trong văn phòng, đầu dây bên kia có vẻ là Giang Tinh. Giang Tinh cũng muốn hỏi về luật thi đấu, Lâm Thi Như đang giải thích chi tiết cho thầy của mình.
Trong hai ngày qua, điện thoại từ phòng Thiết kế của các công ty bên dưới gọi đến liên tục, cả công khai lẫn bí mật, hỏi đủ thứ chuyện, có rất nhiều người quan tâm.
Phòng Công nghệ thông tin cũng đã hoàn thành việc xây dựng hệ thống thi đấu Cúp Quần Hùng. Theo dữ liệu cơ sở, tình hình đăng ký đang bùng nổ, mỗi ngày lượng người đều đang tăng lên. Khoảng một tuần đã trôi qua, những người muốn đăng ký hẳn đã đăng ký xong.
Yêu cầu một nhà thiết kế tạo ra một tác phẩm hoàn chỉnh trong thời gian ngắn như vậy thực sự là một thách thức rất lớn. Hoặc là thử thách cảm hứng và tốc độ tay, xem ai có thể tạo ra thành quả trong vòng mười ngày đến hai tuần; hoặc là thử thách tích lũy theo thời gian, xem ai có sẵn bản thảo thiết kế để mang ra nộp
- có thể nói rằng cả may mắn và năng lực đều rất quan trọng.
Khi Phùng Liễm Thần đi ngang qua khu văn phòng, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh liếc mắt về một hướng.
Giang Nhất Miên ngẩng đầu khỏi màn hình, vươn vai rồi bất ngờ ngước mắt lên, nhìn lại anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!