Chương 29: (Vô Đề)

Một ly trà bưởi mật ong đặt trên bàn đầu giường. Ký ức của Phùng Liễm Thần trở về, hình như là sáng nay khi Đàm Sĩ Chương đến hỏi mật khẩu của anh thì mang vào cùng. Lúc đó anh quá buồn ngủ, bèn đẩy lên chiếc bàn cạnh giường, nhắm mắt lại rồi mơ màng ngủ thiếp đi.

Ly trà đã nguội lạnh, Phùng Liễm Thần chẳng bận tâm, cầm lấy uống một hơi, rồi thay chiếc áo nhăn nhúm xộc xệch ra.

Anh đứng dậy đi ra phòng khách, nhìn quanh, nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng làm việc, là Đàm Sĩ Chương đang ở trong đó.

Khi Phùng Liễm Thần đẩy cửa bước vào, y đang ngồi ở bàn làm việc, nghiêm nghị chống cằm. Bàn ghế được đặt dưới cửa sổ, quay lưng về phía cửa ra vào, màn hình máy tính xách tay cũng hướng ra cửa, âm lượng loa được vặn rất nhỏ. Trong không gian yên tĩnh, những tiếng động quái dị trở nên rõ ràng lạ thường, tiếng thở yếu ớt vọng vào tai.

Nhận ra nội dung video mà y đang xem, Phùng Liễm Thần sững người tại chỗ. Cảnh tượng này có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, như thể người trước mắt đã biến thành Đàm Hạo Dương không đứng đắn, khiến anh mất đi khái niệm thời gian. Nhưng rồi anh lập tức nhớ ra đây chính là máy tính của mình.

Đàm Sĩ Chương nhấp chuột bấm dừng trên cửa sổ trình phát: "Xin lỗi, tôi không có ý tò mò về đời tư của cậu."

Phùng Liễm Thần dường như vẫn chưa tiêu hóa được: "Đời tư của tôi?"

Đàm Sĩ Chương rụt tay lại: "Vừa tìm kiếm tên file, kết quả là ngẫu nhiên nhảy ra, 'Báo cáo khảo sát xu hướng người tiêu dùng'."

Đàn ông mà giấu thứ gì đó trên ổ cứng của mình, chín phần mười sẽ sử dụng tiêu đề kiểu này. Phùng Liễm Thần im lặng, không còn gì để giải thích nữa. Cửa sổ trình phát đang ở trạng thái tạm dừng, anh liếc nhìn sang, hai người đàn ông, một người dáng mảnh khảnh, người kia thì cường tráng, không lộ mặt, một đứng một quỳ, bối cảnh mờ ảo, xung quanh toàn là đồ chơi.

Đàm Sĩ Chương ngồi đó, một chân bắt chéo trên chân kia, tay đặt trên chân, trông có vẻ khá thư thái. Mắt y sắc bén, mang theo vẻ điển trai mà hung hãn, không có phán xét, nhưng ánh mắt nhìn Phùng Liễm Thần lại toát lên vẻ thấu hiểu.

Được rồi, giờ thì Đàm Sĩ Chương không chỉ biết gu ăn mặc của anh, mà còn khám phá ra những sở thích trên giường không thể nói cho người khác biết.

Phùng Liễm Thần lấy tay che trán, nhưng anh không hề nhớ gì cả. Anh lần theo dấu vết trong ký ức, cuối cùng dần dần nhớ ra, nếu hỏi là từ nguồn nào thì chỉ có thể là do Đàm Hạo Dương chép sang. Phùng Liễm Thần vứt bỏ quần áo và đồ đạc mà gã để lại, nhưng không hề biết rằng trong máy tính vẫn còn ẩn chứa manh mối. Nếu Đàm Sĩ Chương không tìm ra nó, chờ qua ba đến năm năm sau, khi cần đổi máy tính, có lẽ anh vẫn không phát hiện ra chút mánh khóe trên ổ cứng này.

Anh mở miệng nhưng lại cảm thấy không cần phải giải thích nữa. Đàm Sĩ Chương đã chu đáo đóng máy tính lại.

Phùng Liễm Thần làm như không thấy gì, anh tìm điện thoại của mình khắp nơi: "Anh chưa ăn gì đâu nhỉ."

"Chưa." Đàm Sĩ Chương đáp: "Nhưng tôi không thấy quanh đây có quán nào giao đồ ăn sáng."

Y cũng đã kiểm tra tủ lạnh, chỉ có một hộp trứng, một hộp sữa, và một gói bánh mì nướng. Ngoài ra thì sạch còn hơn cả mặt y.

Phùng Liễm Thần nhìn chằm chằm vào kho lạnh của mình, trầm ngâm suy nghĩ một lúc. Cuối cùng anh lấy hết ra, phết trứng lên bánh mì nướng, cho lên chảo chiên, cũng may vẫn còn một ít dầu. Sữa hâm nóng rót ra, vừa đúng được hai ly, mọi thức ăn trong nhà đều được tận dụng tối đa, không thừa chút nào, cũng không lãng phí chút nào. May là lúc này đã gần trưa, đối phó qua loa một chút là được, lát nữa cũng đến giờ ăn cơm rồi.

Đặt ly xuống, Đàm Sĩ Chương hỏi: "Bây giờ cậu thấy ổn chưa? Hôm qua cậu say mà mặt tái mét, tôi còn sợ cậu ngộ độc rượu, suýt nữa phải gọi tài xế quay lại đưa cậu đi cấp cứu."

Phùng Liễm Thần đáp: "Không nghiêm trọng lắm đâu, đừng lo, có lẽ chỉ là huyết áp thấp một chút thôi."

Nhợt nhạt và sợ lạnh, nghe cũng khớp. Đàm Sĩ Chương quan sát anh: "Thật sao? Trước đây tôi chưa nhìn ra đấy."

Phùng Liễm Thần chỉ vào mình, cười đáp: "Vậy đấy, bây giờ thì không nhìn ra đâu, nhưng thực ra ngày xưa tôi bị sinh non, hồi nhỏ tôi rất ốm yếu, lúc nào cũng bệnh này bệnh kia, mãi đến tuổi dậy thì bắt đầu chơi thể thao thường xuyên mới khỏe mạnh hơn một chút."

Đàm Sĩ Chương mỉm cười, tỏ vẻ độ lượng: "Nhưng nếu thực sự không khỏe thì cứ ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày, chiều nay không cần đến công ty."

Phùng Liễm Thần nói một cách đầy trách nhiệm: "Tôi nghĩ mình nên đi thôi, nếu không công việc sẽ chồng chất ở đó, ngày mai lại càng nhiều hơn nữa."

Sau đó, anh phòng tắm, tắm qua một lát. Đàm Sĩ Chương đợi ngoài cửa. Phùng Liễm Thần làm rất nhanh, hoàn thành mọi việc trong nửa giờ, lại trở về hình tượng nghiêm chỉnh trong bộ vest.

Chiếc Passat của anh để trong khu dân cư nên không cần gọi tài xế, Phùng Liễm Thần chở Đàm Sĩ Chương về tập đoàn. Đi được nửa đường, cuộc trò chuyện tự nhiên lại chuyển sang chủ đề công việc.

Đàm Sĩ Chương lại nhắc chuyện ngày hôm qua: "Bên công ty Chìa khóa Ánh sao, cậu có dự định gì chưa?"

Phùng Liễm Thần giữ vô lăng: "Sếp Sĩ Chương, tình huống bây giờ thật ra là như thế nào, trước tiên anh phải giải thích cho tôi rõ chứ."

Đàm Sĩ Chương chống cằm cười nói: "Trợ lý Phùng, đừng nghĩ tôi là người hẹp hòi như vậy, nếu con đường xa xỉ giá rẻ thực sự có thể đi được, thậm chí đạt được thành công, tại sao tôi lại không hy vọng nó sẽ tốt chứ? Tôi không đến nỗi bỏ qua lợi ích của công ty vì những h*m m**n ích kỷ của riêng mình đâu."

Phùng Liễm Thần nói: "Tôi hiểu cái này."

Nhưng anh càng hiểu Đàm Sĩ Chương là kẻ già đời, miệng y nói vậy, nhưng trong lòng thì có khi đã vòng vo mười vạn tám ngàn dặm rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!