Thăng chức và tăng lương đều là những chuyện tốt mà dân làm công ăn lương mong đợi, bỗng nhiên nó chủ động rơi xuống đầu thì chẳng khác nào món quà trời ban. Nhưng quà đó không phải tự nhiên mà có, ý nghĩa đằng sau nó không hề đơn giản. Lợi ích luôn đi kèm với trách nhiệm tương ứng.
Đàm Sĩ Chương giải thích: "Công ty con mới thành lập, mọi thứ đều bắt đầu từ con số 0, đang là một trang giấy trắng. Cử một người có năng lực như trợ lý Phùng sang đó, đầu tiên chắc chắn sẽ khiến tập đoàn an tâm hơn. Đối với bản thân cậu, đây cũng là cơ hội để thể hiện tài năng của mình."
Trước kia đã nói số ghế có giới hạn, nếu không có người nào di chuyển ra khỏi vị trí thì sẽ không có cơ hội thích hợp. Tiến độ thành lập công ty con được đẩy nhanh cũng có nghĩa là vị trí còn trống bỗng nhiên xuất hiện rồi?
Phùng Liễm Thần nhướng mày, mím môi, như đang suy nghĩ.
Đàm Sĩ Chương dựa vào bàn, dùng giọng nói trầm ấm như tâm sự với anh: "Lời đề nghị này thực ra là do cô tôi đưa ra."
"Là chủ tịch Đàm?"
"Tập đoàn hiện đang cân nhắc cử người nào đến công ty mới, vừa rồi lên văn phòng của bà ấy là để thảo luận về hướng đi của cậu." Nói xong, Đàm Sĩ Chương lấy một viên kẹo quýt khác trên bàn, bóc lớp giấy bóng kính ra ăn, y lại đưa cho Phùng Liễm Thần một viên kẹo nữa.
Phùng Liễm Thần dùng đầu lưỡi ấn viên kẹo, cảm nhận vị chua của chanh hòa lẫn chút ngọt ngào, lăn qua lăn lại trong miệng.
Đàm Sĩ Chương nói tiếp: "Nghiêm túc mà nói, cậu thừa sức làm phó tổng. Về năng lực, nói cậu không có năng lực thì là dối lòng. Về mặt thâm niên, cậu được ông nội đích thân bồi dưỡng ra, nên đương nhiên sẽ được thăng chức, không ai có quyền bàn lùi."
Phùng Liễm Thần dựa vào mép bàn bên cạnh y, bình tĩnh nói: "Chủ yếu là cảm ơn các lãnh đạo đã chỉ bảo."
Đàm Sĩ Chương nói: "Vậy nên, tôi đã chuyển lời xong, việc còn lại tùy cậu."
"Nhưng còn vấn đề sắp xếp công việc ở đây..."
"Đó chính là vấn đề." Đàm Sĩ Chương cười. "Tôi vừa mới quen, cậu mà đi, bên cạnh tôi lại chẳng còn ai để dùng."Về đến phòng Thiết kế, Phùng Liễm Thần gõ ra vài biên bản cuộc họp rồi đứng cạnh máy in, kiên nhẫn chờ nó nhả ra từng tờ một. Bây giờ Đàm Sĩ Chương không dùng đến văn phòng giám đốc thiết kế, đa phần thời gian để trống, nó trở thành địa bàn của Phùng Liễm Thần.
Lâm Thi Như gõ cửa rồi bước vào, thoáng thấy một chồng tài liệu đầu đề đỏ dưới tay anh, phần mở đầu là của văn phòng Ban điều hành. Nhưng cô chưa kịp đọc rõ nội dung, Phùng Liễm Thần đã úp giấy xuống bàn.
Sau khi cô đi ra, anh vẫn tiếp tục cúi đầu, thứ đang in ra là biên bản của tất cả các cuộc họp xem xét dòng sản phẩm phụ No.7. Tài liệu anh có ở đây là những gì mới nhất, Đông Vũ Mạn vừa nộp xong hôm qua, có thể kiểm tra bằng cách đăng nhập vào tài khoản OA của Đàm Sĩ Chương.
Tên của công ty con mới đã được quyết định là "Công ty Trách nhiệm hữu hạn Trang sức Châu báu Chìa khóa Ánh sao", sắp nộp hồ sơ đăng ký lên. Chìa khóa Ánh sao là một cái tên đẹp, pha chút sắc màu mộng mơ. Phù hợp với ý định của Đàm Hạo Dương, hướng đến một thị trường trẻ hơn.
Thông thường, khi có một công ty con mới đột nhiên xuất hiện sẽ có rất nhiều người sẵn sàng được điều xuống, thậm chí các vị trí này còn có tính cạnh tranh cao. Mặc dù mới đăng ký, quy mô nhỏ, thiếu nhân sự, không có thành tích gì, một hoặc hai năm đầu chắc chắn sẽ rất khó khăn, nhưng cũng chính vì thế mà nó trở thành cơ hội tuyệt vời để thăng tiến, là điều mà những nhân viên có tham vọng và dám chịu áp lực chỉ có thể mơ ước.
Ví dụ một người như Phùng Liễm Thần, ban đầu ở cấp bậc trung bình, nếu ở lại trụ sở chính thì chỉ đủ tiêu chuẩn để đảm nhiệm vị trí quản lý cấp trung. Ngược lại, nếu được cử xuống mở rộng lãnh thổ, dẫn dắt một đội mới thì việc giao chức phó tổng sẽ là một lời khích lệ hợp lý cần thiết.
Được thăng chức sớm hơn so với dự kiến ban đầu tất nhiên là tốt. Trước hết là ổn thỏa, trong thời gian đảm nhiệm chức vụ, bất kể công việc của anh có xuất sắc hay không, chỉ cần không có sai sót thì sẽ không bị giáng chức mang tính trừng phạt, khi cần điều chuyển đi nơi khác thì ít nhất cấp bậc cũng không thấp hơn cấp phó tổng. Thứ hai, nếu một người thực sự có khả năng, làm việc cực kỳ tốt, xây dựng một công ty mới từ con số không thành một công ty thịnh vượng, thành tích này là thứ mà bất cứ ai cũng có thể tự hào, không ai phủ nhận được, sau này ghi vào sơ yếu lý lịch thì chất lượng thế nào khỏi phải nói.
Nếu tuyến phụ No.7 không phải là ý tưởng của Đàm Hạo Dương, Phùng Liễm Thần sẽ không cần do dự chút nào.
Đó chính là vấn đề.
Chìa khóa Ánh sao được thành lập còn là để cắt xén tài nguyên của Trang sức Lệ Hoa, một xa xỉ giá rẻ, một xa xỉ cao cấp, tuy định vị khác nhau nhưng vẫn có điểm tương đồng, không thể không tranh giành hào quang của nhau. Giống như trong một gia đình có nhiều đứa con trông giống nhau, sẽ luôn có một đứa được yêu thương nhiều hơn.
Đàm Sĩ Chương nói để anh qua đó, y có cảm giác gì? Anh đi rồi, thì cần phải làm tốt, hay là không được làm tốt? Phùng Liễm Thần không quá lo lắng về việc vị cấp trên xảo quyệt của mình phải chịu tổn thất, nhưng anh đang cố gắng cân nhắc ý định thực sự của Đàm Sĩ Chương.
Thời gian sắp hết, tài xế thông báo sắp khởi hành. Phùng Liễm Thần ấn các biên bản họp xuống, tạm thời khóa trong ngăn kéo. Khi đến sảnh thang máy, Đàm Sĩ Chương đã cầm áo khoác đứng đợi thang máy. Hai người cùng nhau xuống lầu, đến Lưu Chu Viên dự tiệc.
Buổi tiệc xã giao tối hôm đó có quy cách rất cao. Những người có mặt không chỉ bao gồm các quan chức của Cục Xúc tiến Thương mại, mà còn có cả chủ tịch mới được bầu của Hiệp hội Thương mại Trang sức, các giám đốc điều hành của một số công ty trang sức lớn khác. Do đó không chỉ Đàm Sĩ Chương đến mà Đàm Hạo Dương cũng xuất hiện, tham gia giao lưu khắp nơi.
Hoàng Đại Quân đã khá lớn tuổi, được coi là bậc lão thành đáng kính trong giới, ông ta có đến hay không thì chẳng ai có thể ép buộc. Hơn nữa, ông ta chỉ làm quyền tổng giám đốc, bất kỳ người nắm bắt tin tức nhanh nhạy đều biết rất có thể một trong hai anh em Đàm Thị sẽ được chọn làm CEO tương lai. Hai người thực chất như một đôi phó tổng giám đốc hợp tác bình đẳng, cùng nhau đại diện cho Đàm Thị trước công chúng.
Trước mặt người ngoài thì anh em hòa thuận, nhưng khi bữa tiệc kết thúc, sắc mặt cả hai lập tức lạnh đi. Người trước người sau không ai muốn dính lấy ai, khi đến đi xe riêng, khi về cũng phải xe riêng. Khi tài xế của Đàm Sĩ Chương vừa đến ven đường, xe của Đàm Hạo Dương đã phóng vút đi, không chút lưu luyến hướng về phía ngược lại.
Phùng Liễm Thần đã giúp chặn khá nhiều rượu. Khi ra khỏi cửa, trông sắc mặt anh vẫn bình thường, nhưng chỉ có anh biết vừa rồi mình đã uống quá mức, lúc này chỉ thấy trời đất quay cuồng. Trước đây đi xã giao cũng không thường uống nhiều như thế này, nhưng tối nay có hai lãnh đạo Cục Xúc tiến Thương mại uống rượu như uống nước, các CEO có mặt không thể không nể mặt, cấp dưới lại càng không thể tỏ ra yếu đuối, tất cả đều uống cạn từng ly từng ly một, không một ai chùn tay.
Đàm Sĩ Chương cũng nồng nặc mùi rượu, nhưng tình trạng tốt hơn anh, y đưa tay ra mở cửa sau trước. Phùng Liễm Thần vốn nên ngồi ghế phụ, cùng tài xế đưa y về nhà, nhưng gió đêm thổi qua làm anh toát mồ hôi, bụng cồn cào dữ dội. Anh với một tay lên kéo tay nắm cửa, nhưng chẳng nắm được gì cả, bóng chồng trước mắt, trong giây lát cảm thấy choáng váng. Anh cảm thấy có người vỗ nhẹ vào lưng mình, hỏi anh có muốn nôn không, Phùng Liễm Thần lắc đầu, ý thức mơ hồ. Khi phản ứng lại thì anh đã ở ghế sau, Đàm Sĩ Chương ngồi cạnh anh, áo khoác vắt lên đầu gối.
Chiếc xe khởi động. Tài xế nhấn ga đều đặn, không bật radio giao thông, không gian trong xe yên tĩnh lạ thường. Những ngọn đèn đường lần lượt vụt qua, ánh sáng vàng mờ nhạt tràn vào, tạo nên những vết cắt đan xen nhịp nhàng giữa sáng và tối trên khuôn mặt Đàm Sĩ Chương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!