Phùng Liễm Thần vẫn không nao núng, bình thản nhận vai đối tượng bị trêu chọc.
Đàm Hạo Dương lại nhắm vào anh: "Được rồi, vậy chúng ta nói về trang sức, trợ lý Phùng, khuy măng sét kim cương của anh cũng đẹp đấy."
Phùng Liễm Thần giơ tay lên, rồi nhìn xuống tay áo mình: "Cậu nhầm rồi, không phải tôi tự mua, là giải thưởng rút thăm trong buổi tổng kết thường niên của tập đoàn."
Đàm Hạo Dương cười hỏi: "Công ty chúng ta từng rút thăm cái này?"
Đàm Nguyệt Tiên xen vào: "Chuyện đó cũng từ lâu rồi. Hạo Dương, sao vậy, ngay cả sản phẩm của nhà mình cũng không nhận ra à."
Mọi người lại cười rộ lên. Cuối cùng, Hoàng Đại Quân chấm dứt chủ đề này: "Quay lại việc chính thôi."
Đàm Sĩ Chương xoay xoay bút máy trong tay, đầu hơi cúi, sống mũi thẳng, ánh mắt kiên định, không nói thêm lời phản đối nào nữa. Thực ra, tâm trạng của y khá ổn định, bình tĩnh thể hiện rõ ràng thái độ và lập trường của mình, những gì cần nói thì đã nói xong, không tiếp tục tỏ ra lấn át nữa.
Quyết định bổ sung tuyến sản phẩm No.7 xem ra khó lòng bị đảo ngược, Đàm Hạo Dương vẫn kiên trì đi theo đường xa xỉ giá rẻ, thái độ của Hoàng Đại Quân là đáng thử, Đàm Nguyệt Tiên cũng không hoàn toàn phản đối. Nếu đã quyết định thực hiện, bước tiếp theo là thảo luận về cách thực hiện.
Để thành lập một công ty con độc lập, công tác chuẩn bị phải bắt đầu từ mọi mặt.
Các vấn đề về địa điểm và trang thiết bị phần cứng đều dễ giải quyết. Tập đoàn Đàm Thị sở hữu toàn bộ tòa nhà này, ban đầu Đàm Nho quyết định mua, trụ sở tập đoàn chỉ chiếm từ tầng 20 đến 28, các tầng thấp hơn hiện đã có hai công ty con của Đàm Thị và hơn chục tầng đang cho thuê. Đúng lúc gần đây công ty ở tầng 5 đến tầng 8 sắp hết hạn hợp đồng thuê, có kế hoạch chuyển đi, có thể lấy lại để dùng.
Bàn làm việc, ghế, máy tính, dụng cụ và các thiết bị khác cũng không cần vội mua mới, năm ngoái trụ sở chính vừa thay thế một lô thiết bị và đồ nội thất, những đồ cũ bị đào thải đang chất đống trong kho, có thể chọn lọc những món còn tốt ra dùng tạm.
Vấn đề quan trọng nhất là nhân sự. Công ty con cần có pháp nhân và cổ đông độc lập, nhưng chuyện này tạm thời không cần nhắc đến, chọn ai là mối bận tâm của những người ở cấp bậc như Đàm Nguyệt Tiên và Hoàng Đại Quân. Đội ngũ quản lý và nhân viên nghiệp vụ cũng phải đầy đủ, nếu thiếu thì không thể hoạt động bình thường. Theo thông lệ, trụ sở tập đoàn thường sẽ cử một nhóm dự án đến tiếp quản, thiết lập cơ cấu phòng ban cơ bản trước.
Trong quá trình thực hiện công việc về sau sẽ từ từ chiêu binh mãi mã, tuyển dụng nhân viên cần thiết thông qua các công ty săn đầu người và tuyển dụng qua mạng xã hội.
Trước mặt chủ tịch và tổng giám đốc, các trưởng phòng khác đều tỏ ý có thể cố gắng điều động một phần nhân lực. Đến phòng Thiết kế, Lâm Thi Như chưa đủ uy tín, nhìn quanh nhưng vẫn im lặng.
Đàm Sĩ Chương chậm rãi lên tiếng nói thay: "Triển lãm trang sức sắp diễn ra, tất cả người của phòng Thiết kế đều có rất nhiều việc phải làm, nếu đột nhiên yêu cầu phân bổ một phần nhân sự, chúng tôi có thể gặp khó khăn, không thể quyết định ứng viên ngay lập tức."
Đàm Hạo Dương cười nói: "Tất nhiên, triển lãm trang sức là điểm nhấn của chúng ta hàng năm, nên phải ưu tiên thực hiện tốt."
Đàm Nguyệt Tiên liếc nhìn cả hai người: "Không cần phải quyết định ngay lập tức, nếu phòng Thiết kế có khó khăn, có thể từ từ lựa chọn, nhưng Sĩ Chương, con cần cho cô thời hạn và kế hoạch, để cô còn chuẩn bị trước. Có phòng ban nào khác gặp vấn đề không?"
Các phó tổng khác đều đưa ra đề xuất tích cực và mang tính xây dựng.
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người lập tức ra khỏi phòng họp, Đàm Nguyệt Tiên gọi Đàm Sĩ Chương: "Con sang phòng làm việc của cô một lát."
Đàm Sĩ Chương nhún vai đi theo sau bà, chỉ có hai cô cháu đi về phía văn phòng chủ tịch.
Đàm Hạo Dương thu ánh mắt lại, vô thức lại nhìn sang Phùng Liễm Thần. Phùng Liễm Thần làm như không hay biết, chỉ để lại cho gã một bóng lưng.
Anh đến ban Thư ký để bàn công việc với thư ký trưởng Nicole, khi trở ra thì hành lang vắng tanh, chỉ có ánh nắng rải đầy trên thảm. Những món đồ trang trí tường được chiếu sáng từ góc này lấp lánh ánh vàng, như một ảo ảnh, Phùng Liễm Thần dừng chân, chìm vào suy nghĩ trong giây lát.
Điện thoại của anh đột nhiên nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Anh bắt máy, đầu kia là một giọng nữ nhẹ nhàng tự xưng giới thiệu là nhân viên của ban tổ chức Triển lãm trang sức Quốc tế Kim Thành. Tác phẩm dự thi của Trang sức Lệ Hoa thuộc tập đoàn Đàm Thị đã đoạt giải nhất trong cuộc thi tổ chức trong khuôn khổ triển lãm, bên kia muốn thông báo về giải thưởng, nhưng không thể liên lạc được với người phụ trách phòng Thiết kế, bèn gọi đến số điện thoại dự phòng của anh.
Đây thực sự là một sự kiện đáng mừng trong ngày hôm nay, mặc dù không hoàn toàn bất ngờ.
Triển lãm trang sức Quốc tế Kim Thành do các ban ngành và tổ chức như Cục Xúc tiến Thương mại và Hiệp hội Thương mại Trang sức tổ chức, cuộc thi là truyền thống hàng năm. Mục đích chính là thúc đẩy và trao đổi ý tưởng và triết lý thiết kế trang sức, đồng thời tạo cơ hội cho những tài năng xuất chúng trong ngành tỏa sáng. Tác phẩm dự thi sẽ do cách chuyên gia đến từ nhiều lĩnh vực khác nhau đánh giá, mà Đàm Thị là một ứng cử viên sáng giá, năm nào cũng giành giải thưởng.
Vậy nên chiến thắng này không phải là hiếm hoi, năm nào không thắng mới đáng để bàn.
Tác phẩm đoạt giải năm nay cũng là của Đàm Sĩ Chương, một chiếc vòng tay đá mặt trăng tên gọi "Suối Trăng". Tác phẩm được đặt tên theo câu thơ "Muốn theo trăng trôi chảy đến chàng" trong bài Xuân giang hoa nguyệt dạ*, hưởng ứng chủ đề cuộc thi theo phong cách Tân Trung Hoa.
* Xuân giang hoa nguyệt dạ của Trương Nhược Hư thời nhà Đường, câu thơ lấy từ bản dịch của Tản Đà.
Phùng Liễm Thần đã từng xem bản thảo thiết kế, cũng đã thấy hình dạng thực của nó, thậm chí còn đích thân mang nó đi triển lãm. Nó mang phong cách Đàm Thị điển hình, nhưng Đàm Sĩ Chương không bị giới hạn trong phong cách thẩm mỹ phương Tây như trước mà chọn sử dụng đá mặt trăng thanh thoát tao nhã để hưởng ứng phong cách thẩm mỹ phương Đông hàm súc.
Phùng Liễm Thần vừa soạn sẵn bản thông cáo quảng bá trong đầu vừa đi xuống lầu, báo cho Lâm Thi Như và những người khác. Tinh thần của phòng Thiết kế tăng cao, tiếng reo hò vang dội. Cho dù có thực sự vui mừng hay chỉ đang diễn kịch, ít nhất các nghệ sĩ cũng đã tạo ra được bầu không khí vui vẻ dễ chịu. Lâm Thi Như móc hầu bao gọi trà sữa và bánh mousse, nói là để ăn mừng, khao mọi người đã nỗ lực trong suốt thời gian qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!