Chương 26: (Vô Đề)

Không cần Phùng Liễm Thần phải đi mách lại, Đàm Sĩ Chương là người dự họp, y chẳng những biết mà còn tranh cãi nảy lửa với Đàm Hạo Dương ngay tại chỗ. Đến chiều Phùng Liễm Thần báo cáo công việc với y, nhắc đến thương hiệu con sắp được ra đời này, Đàm Sĩ Chương còn bồi thêm một tiếng cười khẩy.

"Sao không tìm luôn một KOL lên livestream bán hàng, chiết khấu bán kim cương nhân tạo và đá quý tổng hợp luôn?"

"Nếu đã thông qua cuộc họp, tức là chủ tịch Đàm và phó chủ tịch Hoàng cũng ủng hộ." Phùng Liễm Thần khẽ nói.

"Tôi không phản đối việc nhắm vào thị trường giới trẻ." Đàm Sĩ Chương nói. "Tôi chỉ phản đối việc làm những thứ 'có thể nhưng không cần thiết'."

Trước khi trở mặt với Đàm Hạo Dương, Phùng Liễm Thần đã ở bên gã một thời gian khá lâu, ít nhiều gì cũng hiểu về tư tưởng và triết lý kinh doanh của cậu hai này. Trực giác trong kinh doanh Đàm Hạo Dương về cơ bản vẫn tồn tại. Khi kỷ nguyên tiêu dùng mới đã bước sang nửa sau, gã luôn khẳng định Đàm Thị cần phải bắt kịp thời đại, thúc đẩy thương hiệu phát triển bằng góc nhìn mới và triết lý mới. Ai cũng có thể hô vang khẩu hiệu, nhưng bản thân khái niệm này không sai.

Ngành trang sức trong nước hiện đang duy trì tốc độ tăng trưởng ổn định, thị trường vẫn còn nhiều tiềm năng mở rộng nhưng cạnh tranh cũng rất khốc liệt. Là một thương hiệu lâu đời kinh điển, đồng thời là thương hiệu hàng đầu trong ngành, tập đoàn Đàm Thị sở hữu nền tảng và vốn tích lũy mà không thương hiệu nào có thể sánh kịp. Trong cuộc đua mở rộng thị phần, kẻ mạnh sẽ càng mạnh hơn, năng lực và lợi thế của các doanh nghiệp dẫn đầu là không thể nghi ngờ. Ví dụ, người muốn mua đồ trang sức bằng vàng thường sẽ coi một thương hiệu nổi tiếng như lựa chọn đầu tiên, vì họ tin tưởng vào khả năng đảm bảo chất lượng của thương hiệu đó.

Nhưng, thị trường không chỉ có một thương hiệu lớn sánh ngang với Kim Phụng Tường, chỉ cần đi dạo quanh một vòng, trung tâm mua sắm nào mà chẳng đầy những tiệm vàng? Càng về sau, đối thủ cạnh tranh sẽ ngày càng đông, chất lượng của mọi người đều được cải thiện, đến cuối cùng có thể sẽ tập trung vào cạnh tranh thiết kế và tính thẩm mỹ. Suy cho cùng, một thương hiệu phải có sản phẩm vượt trội. Không biết cầu tiến, không hiểu sáng tạo, cuối cùng sẽ thành miệng ăn núi lở, bị thời đại đào thải.

Đặc biệt, trong những năm gần đây, nhiều công nghệ và kịch bản mới liên tiếp xuất hiện, mang đến làn sóng tiêu dùng mới. Đồng thời, nhóm khách hàng cốt lõi không ngừng biến đổi, từ thế hệ Millennials, thế hệ Z đến thế hệ Alpha... Người tiêu dùng trẻ sẽ ngày càng theo đuổi sự đa dạng và cá nhân hóa. Những thách thức sẽ thay đổi từng ngày, hai điểm mấu chốt để nâng cao giá trị cốt lõi của thương hiệu là thiết kế và kênh truyền thông.

Thiết kế chủ yếu vẫn phụ thuộc vào Đàm Sĩ Chương. Những cải cách mà y đã thực hiện cho đến nay đã quá rõ ràng.

Với Kim Phụng Tường, bên cạnh trang sức cưới truyền thống, y vẫn luôn cố gắng tung ra nhiều kiểu trang sức vàng và bạc thời trang hơn, ví dụ xuyến vàng kiểu cổ, vòng dây bện đính charm vàng, bộ trang sức sáng tạo và trang sức bạc đa năng... Ngoài ra còn hợp tác với một số IP nội dung nổi tiếng để tạo ra trang sức mang thương hiệu chung, phản ứng của thị trường khá tích cực.

Còn với Trang sức Lệ Hoa, những khách hàng có giá trị tài sản ròng cao mà nó nhắm đến mặc dù thường có độ tuổi trung bình cao hơn, nhưng không có nghĩa là sản phẩm phải theo phong cách lỗi thời. Bên cạnh những thiết kế trang sức cổ điển, nhiều khách hàng hiện nay tìm kiếm cá tính riêng độc đáo, thậm chí là không chính thống.

Đặc biệt đối với những ngôi sao hay ca sĩ, mục tiêu là phải thu hút ánh nhìn của đám đông. Ví dụ vào năm ngoái, trong chuyến lưu diễn toàn quốc kỷ niệm 20 năm của Thiên hậu tình ca Vu Tái Na, sợi dây chuyền cô đeo trong buổi biểu diễn đầu tiên là một tác phẩm của Brian Tam. Một con thằn lằn trắng bạc với thân hình thon dài khoa trương, hốc mắt khảm đá mắt mèo hình hiệu ứng ánh sao, lạnh lẽo nằm trên ngực cô, trông cực kỳ ngầu. Buổi biểu diễn còn chưa kết thúc, nó đã trở thành chủ đề nóng trên mạng.

Phùng Liễm Thần cúi người nói chuyện với Đàm Sĩ Chương, từ góc độ này, khi anh ngẩng đầu lên là sẽ thấy từng chồng bản thảo thiết kế dày cộp trong tủ kính.

Đó đều là tâm huyết của phòng Thiết kế, một số của Đàm Sĩ Chương, một số của các nhà thiết kế khác. Các bản thảo thiết kế có giá trị trong phòng, bất kể có được chọn hay không đều sẽ có một bản sao lưu gốc, cứ thế tích lũy theo thời gian, hàng năm sẽ được in ra thành các tập sách nhỏ phân loại theo nhóm thương hiệu và nhóm tùy chỉnh, đặt ở khu vực chung của phòng để mọi người có thể mượn tham khảo.

Trước đây không có quy định này, các bản thảo thiết kế bị loại bỏ đều chỉ nằm trong ổ cứng cá nhân và thư mục của các nhà thiết kế, chẳng biết đến ngày tháng nào mới có thể thấy ánh mặt trời. Sau khi Đàm Sĩ Chương tiếp quản phòng Thiết kế, y bắt đầu thực hiện phương án này, đến nay đã tích lũy được bốn năm tập.

Phùng Liễm Thần nhẹ nhàng thu ánh mắt lại.

Tuy nhiên, theo ý của Đàm Hạo Dương trong cuộc họp, gã cho rằng những nỗ lực cải cách hiện nay vẫn chưa đủ. Thương hiệu con mà Đàm Hạo Dương đề xuất là một nỗ lực táo bạo hơn, gã muốn bổ sung thêm dòng sản phẩm phụ được định vị là xa xỉ giá rẻ. Nói một câu dư thừa nhưng chính xác, nếu làm tốt thì đó là một quyết định sáng suốt, nếu làm kém thì chỉ là một đống rác vô dụng.

Cuộc họp ban lãnh đạo cấp cao là chỗ đưa ra quyết sách chung của toàn thể ban lãnh đạo, Phùng Liễm Thần không có quyền bình luận, cũng không có tư cách để nêu ý kiến xem mình có đánh giá cao ý tưởng này hay không.

Nhưng mọi người đều biết rằng hai năm qua Đàm Sĩ Chương đã đặt trọng tâm công việc vào Trang sức Lệ Hoa, dốc sức biến nó thành một thương hiệu xa xỉ thực sự cao cấp, thậm chí là một thương hiệu xa xỉ hàng đầu có danh tiếng toàn cầu. Đàm Hạo Dương đề xuất tạo ra một thương hiệu xa xỉ giá rẻ chỉ đơn giản là vì nhìn thấy tiềm năng, hay còn có ý muốn ngang vai ngang vế với y? Chỉ có thể nói rằng những người cần hiểu thì đã hiểu rồi.

Nguồn lực và tài chính của tập đoàn không phải là vô hạn, đến một giai đoạn phát triển nhất định, tất yếu phải chọn nghiêng về một hướng. Nếu Đàm Hạo Dương giành được được ủng hộ của bộ phận chiến lược, có thể phát triển mạnh mẽ thương hiệu con này trong vài năm tới, vậy thì chắc chắn phải cung cấp cho gã nguồn tài nguyên tương ứng về nhân lực, công nghệ và thậm chí là thị trường, bên phía Đàm Sĩ Chương rất có thể sẽ bị cắt giảm.

Phùng Liễm Thần vừa nghĩ đến ý này thì Lâm Thi Như đột nhiên gọi điện giục anh xuống lầu họp.

Đàm Sĩ Chương cũng nghe thấy, nhưng không nói gì thêm, chỉ xua tay ra hiệu cho anh đi.Sau buổi họp lại đến giờ uống trà chiều. Phùng Liễm Thần pha cho mình một ly Americano đá như thường lệ, quay lại sắp xếp tài liệu cần nộp cho văn phòng Ban điều hành.

Khi anh lên văn phòng Ban điều hành gặp Hoàng Đại Quân, tình cờ Đàm Nguyệt Tiên cũng có mặt ở đó. Hai người đang nói chuyện thì bị anh làm gián đoạn.

Gặp anh, Đàm Nguyệt Tiên suy nghĩ một lát rồi nói: "Đúng lúc lắm, Liễm Thần, phiền cậu báo cho Sĩ Chương, sáng mai lại cần họp."

Phùng Liễm Thần đồng ý, sau khi giao tài liệu, lại hỏi: "Nội dung cuộc họp thế nào, có cần chuẩn bị trước cho sếp Sĩ Chương không?"

Đàm Nguyệt Tiên đáp: "Cậu cứ nói miệng là được, chúng tôi còn phải bàn bạc về tình hình của No.7."

Phùng Liễm Thần không xa lạ gì, "No.7" chính là thương hiệu con của Đàm Hạo Dương, cái tên đã được quyết định từ lâu.

Hoàng Đại Quân nói: "Gọi cả trưởng phòng Thiết kế và trưởng phòng Marketing đến nữa, cùng lắng nghe, cùng động não."

Phùng Liễm Thần cung kính đáp: "Tôi hiểu."

Đàm Nguyệt Tiên nói thêm: "Đừng quên bản thân cậu nữa, cậu cũng nên nghe thử, xem có ý kiến gì không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!