Chương 25: (Vô Đề)

Thế là Phùng Liễm Thần đón bà nội về Kim Thành ở một thời gian.

Đây không phải là lần đầu tiên bà cụ đến, trước đó cháu trai đã đưa bà đi chơi vài lần, bao gồm cả đến bệnh viện lớn để kiểm tra và tái khám, đi đi lại lại, bôn ba giữa hai nơi. Nhưng lúc đó Phùng Liễm Thần chưa mua được nhà, chỉ có thể thuê nhà trọ ở ngoài, nói chung vẫn bất tiện lại không thể ở lâu dài.

Có địa bàn riêng của mình chung quy vẫn khác. Bà nội giúp anh dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc vườn tược, lần này nói sẽ ở lại hai tuần, nhưng vẫn ở một tháng mới trở về, hoàn toàn hài lòng. Trước khi đi, bà đã gieo hạt giống thiên lý, dặn Phùng Liễm Thần nhớ làm giàn cho nó.

Đàm Sĩ Chương khá hào phóng, việc nào có thể giao cho người khác thì sẽ không gọi Phùng Liễm Thần. Nhân lúc rảnh rỗi, anh có thể ăn uống dạo chơi thoải mái, sau đó đưa bà cụ về nhà an toàn, coi như là nhận ân tình của y.

Trong thời gian này cũng xảy ra một sự việc lớn

- Jessica cuốn gói đi, trưởng phòng Thiết kế mới được thăng chức. Sau hai vòng phỏng vấn, người cuối cùng được chọn là học trò của Giang Tinh, tên Lâm Thi Như, đã thông qua cuộc họp ban lãnh đạo cấp cao, đang trong thời gian chờ thông báo chính thức.

Lâm Thi Như trước đây đã từng làm việc tại phòng Thiết kế tập đoàn nên hiểu rõ nhân sự và các dự án ở đây, có thể bắt tay vào làm ngay khi trở về. Quan trọng nhất là cô được Giang Tinh đích thân hướng dẫn, triết lý làm việc cũng như phong cách của cô được kế thừa hoàn toàn từ Giang Tinh, đây là lý do chính khiến Đàm Sĩ Chương vừa ý về cô.

Nếu có điểm yếu thì chỉ là cô còn trẻ, sợ thiếu kinh nghiệm quản lý, không đủ quyền uy. Làm lãnh đạo cần phải có khả năng quản lý con người, nói trắng ra thì bất kể dùng phương pháp nào cũng cần phải khiến cấp dưới phục mình, nếu không sẽ xảy ra tình trạng một bên lấn át bên kia. Lâm Thi Như là một cô gái hiền lành dịu dàng, không biết cách nổi nóng, cô vẫn còn một chặng đường rèn luyện phía trước.

Vì người học trò này mà Giang Tinh phải gọi điện đến văn phòng của Đàm Sĩ Chương trước, nói chuyện khá lâu với lãnh đạo cũ của mình. Sau đó lại gọi điện cho Phùng Liễm Thần, lịch sự nói: "Sếp Phùng, tôi biết khả năng của Tiểu Lâm, kỹ năng quản lý còn cần phải học hỏi rất nhiều, nếu công ty sẵn sàng cho cô ấy một cơ hội, tôi tin cô ấy có thể phát triển, anh nể mặt tôi, nhờ anh chăm sóc cô ấy nhiều hơn."

Phùng Liễm Thần khó mà từ chối được. Hơn nữa, không cần Giang Tinh nói, Đàm Sĩ Chương đã ném việc này cho anh rồi.

Lâm Thi Như vừa mới nhậm chức, chủ yếu đối mặt với các đồng nghiệp cũ, quen biết thì đúng là quen biết, nhưng cũng thường câu nệ thể diện. Người khác cứ hi hi ha ha với cô, nhưng khi bắt tay vào làm thì chẳng ai chịu làm, chỉ cần cô hơi cau mày là lại bị xì xào chê kiêu căng ngạo mạn.

Sau đó, Phùng Liễm Thần đảm nhận vai phản diện, để Lâm Thi Như chỉ đóng vai tốt, còn anh toàn làm người xấu. Giết gà dọa khỉ vài lần, sau lưng có người chê anh quá tự cao, ỷ vào Đàm Sĩ Chương rồi cáo mượn oai hùm. Trong phòng toàn là nghệ sĩ, có xu hướng hơi kiêu ngạo, Lâm Thi Như cảm thấy bất an, nghĩ rằng mình đã gây rắc rối cho anh. Ngay cả bản thân Lâm Thi Như cũng có phần e ngại anh.

Khi Phùng Liễm Thần giữ vẻ mặt vô cảm đi qua khu văn phòng trông cứ như lãnh đạo tuần tra, khiến cho tiếng trò chuyện xung quanh đồng loạt nhỏ xuống. Trước đây, không ai có quan hệ lợi ích trực tiếp với anh, nhưng giờ đã vô thức trở thành đối lập, cô cảm thấy tội lỗi.

Lâm Thi Như tìm cơ hội mời Phùng Liễm Thần đi ăn bữa cơm, nhưng lại phát hiện ra anh chẳng mấy quan tâm. Phùng Liễm Thần còn dạy cô: "Cấp trên và cấp dưới phải cư xử cho ra cấp trên và cấp dưới, cô chỉ cần nhớ một điều, bây giờ cô mới là trưởng phòng, không được để ai đè đầu cưỡi cổ mình."

Lâm Thi Như nói: "Thì cũng vì trước đây làm đồng nghiệp thì mối quan hệ vẫn ổn, không chỉ vì tôi câu nệ cái gì, mà còn vì tôi sợ làm mất lòng quá nhiều người."

Phùng Liễm Thần đáp: "Chừng nào người nắm quyền là cô, bọn họ có bất mãn cái gì cũng phải nuốt vào bụng. Ai quan tâm họ nghĩ gì chứ?"

Lâm Thi Như phì cười: "Ý của anh là phải sớm tu luyện đến mức người khác không chịu nổi tôi, nhưng lại không thể lật đổ tôi?"

Phùng Liễm Thần cười bảo: "Cũng gần như vậy. Cô đi hỏi kinh nghiệm của Giang Tinh mà xem, cô ấy từng là người dám đập bàn cãi lại sếp Sĩ Chương, sếp Sĩ Chương cũng ghét cô ấy nhưng không thể đuổi đi, đúng không? Cô là học trò của Giang Tinh, đừng để cô ấy thua phần khí thế."

Lâm Thi Như chợt hỏi: "Anh Phùng, anh có từng làm mất lòng ai không?"

Phùng Liễm Thần cúi đầu uống nước: "Chắc chắn là quá nhiều rồi."

"Anh không lo lắng sao?"

"Nếu cái gì cũng sợ, thì tốt nhất là nên yên phận, đừng nghĩ đến việc leo lên cao."Sau tháng này, Đàm Nguyệt Tiên cũng có động thái. Cuộc họp Hội đồng Quản trị lần thứ hai không phải chờ quá lâu, thông báo triệu tập đã được ban hành.

Đàm Sĩ Chương mang theo một cây bút máy lên tầng 28 dự họp, ba giờ sau lại xuống. Y ném cuốn sổ da cho Phùng Liễm Thần: "Từ nay về sau sẽ là 'chủ tịch Đàm Nguyệt Tiên' rồi."

Phùng Liễm Thần còn tưởng y ghi lại biên bản cuộc họp cần anh sắp xếp, nhưng khi mở ra lại thấy y vẽ cả một thế giới dưới nước.

Kết quả không có gì đáng ngạc nhiên, Đàm Nguyệt Tiên được hơn hai phần ba số phiếu bầu, trở thành chủ tịch tập đoàn Đàm Thị.

Đàm Sĩ Chương ngồi vào ghế giám đốc, xoay nửa vòng: "Một chuyện cỏn con thế này mà còn vẽ ra hai cuộc họp gia tộc đấy."

Cái "chuyện cỏn con" mà y nhắc đến chính là di chúc bằng miệng của Đàm Nho, các ông các chú bác trong nhà đều nhảy ra bày tỏ quan điểm. Đàm Thị có gia quy, cũng sẽ có ban đại diện gia tộc, ban đại diện căn cứ theo gia quy để quản lý gia tộc, thành viên đều là những nhân vật đức cao vọng trọng. Có điều, đại diện gia tộc không có quyền can thiệp trực tiếp vào quyết sách của công ty, chủ yếu là dùng quan hệ huyết thống và họ hàng để ràng buộc mọi người.

Trong trường hợp này, bọn họ cũng cố gắng làm chất bôi trơn để hòa giải những mâu thuẫn giữa ba người Đàm Nguyệt Tiên, Đàm Hạo Dương, và Đàm Sĩ Chương.

Phùng Liễm Thần mỉm cười, anh không tham dự cuộc họp gia đình của người ta, cũng không có quyền phát biểu ý kiến. Chỉ là chín người mười ý, mỗi người một tâm tư, khó mà biết là họ giải quyết xung đột hay sẽ tạo ra xung đột lớn hơn. Trong hai lần họp gia tộc này, anh và tài xế cùng đưa Đàm Sĩ Chương về nhà tổ, nhưng không vào trong mà đợi ở bên ngoài. Nghe nói có người thật sự mang điều khoản trong gia quy ra nói, lấy lý do Đàm Nguyệt Tiên không chồng không con để phản đối việc bà kế thừa Đàm Thị.

Cũng nhờ Đàm Sĩ Chương kể lại như một câu chuyện đùa, Phùng Liễm Thần mới nghe được. Anh hơi ngạc nhiên: "Ai nói thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!