Chương 24: (Vô Đề)

Phùng Liễm Thần nghe vậy thì khựng lại một chút. Bên cạnh bàn làm việc của Đàm Sĩ Chương có một chiếc ghế xoay, anh kéo ghế lại, ngồi đối diện y, xoay người một vòng, rồi cẩn thận lựa lời, mỉm cười nói: "Sếp Sĩ Chương, tôi phải nói gì đây? Nói xấu sau lưng lãnh đạo, e rằng sự nghiệp của tôi sắp kết thúc rồi."

Đàm Sĩ Chương chống cằm: "Không sao, bây giờ sếp của cậu không còn là nó nữa, mà là tôi, tôi là người bảo cậu nói."

Y bắt đầu bằng câu nói đùa, Phùng Liễm Thần mỉm cười không nói gì, ngước mắt nhìn y. Đàm Sĩ Chương suy nghĩ một lúc rồi ra hiệu cho anh lại gần.

"Trợ lý Phùng, bây giờ chúng ta đã đứng chung một thuyền rồi." Đàm Sĩ Chương cất giọng trầm ấm xúi giục anh: "Kẻ thù của kẻ thù là bạn, mở lòng than thở vài câu chẳng phải cũng là cách để củng cố mối quan hệ đó sao? Tôi sẽ mất trí nhớ ngay khi bước ra khỏi cánh cửa đó."

"Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt." Phùng Liễm Thần nói: "Chỉ là đôi khi... con người cũng cần tình cảm."

"Trông cậu không giống kiểu người này." Đàm Sĩ Chương nói, rồi nghĩ lại câu nói về lưu luyến gia đình trước đó, cảm thấy mình đã quá võ đoán.

"Ngay cả người như tôi cũng có tình cảm." Phùng Liễm Thần mở chai nước có ga còn lại: "Sếp Sĩ Chương."

"Tôi lỡ lời. Quay lại vấn đề chính thôi." Đàm Sĩ Chương nói: "Đoán xem hôm nay chúng tôi đã nói chuyện gì?"

"Sếp Hạo Dương tốt số, chẳng những cố chủ tịch Đàm ưu ái, thật ra thì phó chủ tịch Hoàng cũng muốn thiên vị cậu ta." Phùng Liễm Thần chỉ nói: "Tuy nhiên, như anh vừa nói, nếu đóng cửa lại mà nói chuyện, cậu ta đấu không lại sếp Nguyệt Tiên. Cậu ta còn quá trẻ; đôi khi giống như một đứa trẻ con."

Đàm Sĩ Chương hai tay gối sau đầu, cười ha ha, đùa bỡn lặp lại một lần: "Vẫn là trẻ con à?"

Phùng Liễm Thần cười nhạt nói: "Đó không hẳn là lời khen, trẻ con sợ người lớn là vì chúng không có quyền lực."

Bao gồm cả những người khiến gã sợ rằng không thể chinh phục được.

Ánh mắt của Đàm Sĩ Chương hướng về phía anh. Phùng Liễm Thần thoải mái gác khuỷu tay lên tay vịn, cổ tay thon gầy lộ ra ngoài tay áo, các ngón tay linh hoạt xoay tròn nắp chai nước. Anh luôn giữ vẻ ngoài tao nhã và dịu dàng, giọng nói trầm tĩnh, chỉ riêng ánh mắt là lạnh lùng và sắc bén, nhưng không phô trương.

Đàm Hạo Dương thật ra chỉ như một con chim công nhỏ, luôn vô thức muốn khoe bộ lông dày của mình với mọi người xung quanh. Một khi gặp phải người không phản ứng lại, gã sẽ vội vàng tìm cách chinh phục. Nhưng nếu không thể chinh phục thì sao?

Đàm Sĩ Chương khẽ cười, giơ chai nước có ga lên với Phùng Liễm Thần, như thể đó là ly rượu. Y nói thêm: "Nhưng nếu cậu thực sự không muốn làm việc với tôi thì cũng không cần phải miễn cưỡng, có thể nhờ cô tôi sắp xếp trước."

Điều đó có nghĩa không làm trợ lý cao cấp, mà sẽ tìm một vị trí khác cho anh. Nhưng nghĩ kỹ hơn là biết ngay, đầu tiên anh không thể ngay lập tức thăng tiến lên cấp quản lý cấp cao, Ban lãnh đạo cấp cao có số ghế nhất định, theo Phùng Liễm Thần biết thì dạo gần đây không có thay đổi nhân sự nào, sẽ không còn trống vị trí phù hợp. Vào thời điểm quan trọng này mà vội vàng thay đổi vị trí, lựa chọn duy nhất dành cho anh quá nửa chỉ là một chức quản lý cấp trung, chẳng hạn như trưởng phòng.

Phùng Liễm Thần vốn không ảo tưởng sẽ một bước lên trời. Anh thậm chí còn chưa đến ba mươi tuổi mà đã đạt đến bậc quản lý cấp trung là đủ nhanh rồi, muốn thăng tiến trở lại, bất kể thế nào anh cũng cần phải tích lũy kinh nghiệm thêm vài năm nữa. Lại so sánh với việc tiếp tục theo Đàm Sĩ Chương, cả hai con đường đều có ưu và nhược điểm riêng. Mấu chốt là anh có tin sau này Đàm Sĩ Chương có duyên với cái ghế chủ tịch hay không. Liệu anh có giành được công lao phò chúa khi theo chân y không, trong tương lai, hai con đường sẽ có khác biệt đáng kể.

Phùng Liễm Thần gần như không suy nghĩ: "Mọi chuyện cứ như bây giờ cũng chẳng có gì xấu, tôi cũng không muốn đi ngược gió."

Đàm Sĩ Chương dường như đã hiểu hết: "Nếu không muốn thì sau này tính, vẫn còn cơ hội tốt hơn mà."

Phùng Liễm Thần mỉm cười nói: "Vậy thì tôi cảm ơn lãnh đạo có lòng quan tâm đề bạt trước vậy."

Đàm Sĩ Chương nói: "Cảm ơn thì không dám nhận, trong tình hình hiện tại, tốt hơn hết là chúng ta nên ký hợp đồng cá cược."

Phùng Liễm Thần hỏi: "Ký thế nào? Giấy trắng mực đen, viết, sếp Sĩ Chương bằng lòng hứa cho tôi thăng quan tiến chức?"

Đàm Sĩ Chương bật cười, nói anh tin tưởng mình như vậy cũng không phải là không thể, vừa nói vừa rút một tờ giấy A4 ra giả vờ viết. Tất nhiên, đây chỉ là một trò đùa, y viết bừa bốn chữ hợp đồng cá cược rồi dừng lại.

Phùng Liễm Thần nhìn vào bốn chữ này, nhướng mày: "Cược thế nào?"

Đàm Sĩ Chương nói: "Đối với tôi thì dễ, nhưng với trợ lý Phùng, không thể bắt cậu trả bằng tiền lương được nhỉ."

Phùng Liễm Thần mỉm cười, không thực sự coi trọng chuyện này. Đàm Sĩ Chương đặt bút xuống: "Cũng may không nhất thiết phải là vật phẩm hữu hình, tôi đòi một quyền ưu tiên vậy."

Phùng Liễm Thần lúc đầu không hiểu, lại nghe y nói: "Tức là khi trợ lý Phùng có nhu cầu tình cảm, ưu tiên cân nhắc tôi đi."

Phùng Liễm Thần sững người.

Lúc này, tài xế gọi điện thoại cắt ngang cuộc nói chuyện của họ, hỏi Đàm Sĩ Chương phải mất bao lâu nữa, vì xe vẫn đang đậu trên đường, nếu mất nhiều thời gian thì phải dời xuống hầm gửi xe. Đàm Sĩ Chương nhìn đồng hồ, đẩy bút ra, tiện tay xé tờ giấy.

"Thôi, đùa thế đủ rồi, lên đây 20 phút là Lão Phương sốt ruột rồi." Y hỏi Phùng Liễm Thần: "Cậu có xe không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!