Phùng Liễm Thần đi khỏi đó hồi lâu, Đàm Hạo Dương vẫn đang ngẫm nghĩ về câu "lên mặt dạy đời" của anh.
Lúc này, gã mới tĩnh tâm để từ từ nhớ lại, Phùng Liễm Thần quả thực đã tận tâm chỉ dạy gã rất nhiều trong hai năm qua. Tất nhiên, liệu gã có trân trọng lòng tốt này hay không lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Đàm Hạo Dương thực ra vẫn luôn mất kiên nhẫn, cho rằng anh là người tự cao tự đại, tự cho mình là tinh hoa xã hội, là đồ mắt cao hơn đầu. Đúng là ứng vào câu "lên mặt dạy đời" này thật.
Bên kia lại có tiếng bước chân, trong một thoáng, Đàm Hạo Dương còn tưởng là Phùng Liễm Thần quay lại. Đang định gọi tên anh, chưa kịp mở miệng, gã ngẩng đầu lên nhìn kỹ lại, thì ra là Giang Nhất Miên.
Đàm Hạo Dương mất hẳn hứng thú: "Tới đây làm gì."
Giọng điệu của gã không ổn, tâm trạng cũng không ổn, rõ ràng không phải là tin tốt. Tim Giang Nhất Miên đập thình thịch: "Họp Hội đồng Quản trị... thế nào rồi?"
Đàm Hạo Dương lười giải thích với hắn, giải thích thêm lần nữa chỉ khiến gã nhớ lại thất bại nhục nhã của chính mình: "Còn có thể thế nào."
Giang Nhất Miên ôm chầm lấy gã, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Camera giám sát trên hành lang lóe lên ánh đỏ, như một con mắt lạnh lẽo đang nhìn xuống. Đàm Hạo Dương ngẩng đầu lên nhìn, rồi kéo hắn vào văn phòng chủ tịch.
Giang Nhất Miên nép vào ngực gã, lắp bắp nói: "Em mới nghe họ nói lúc họp, họ Phùng đó... cùng với..." Nhận ra rằng nói thế nào cũng không ổn, hắn đổi giọng: "Tóm lại, anh nói cho em biết đi mà, có chuyện gì vậy? Anh có chuyện gì không vui đều có thể nói với em mà."
Nhưng Đàm Hạo Dương chỉ thấy phiền và chán, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp của hắn cũng có vẻ cực kỳ nhàm chán. Gã đột nhiên chuyển sang giọng lười biếng: "À mà này, đúng là có chuyện này cần nói."
Giang Nhất Miên bám lấy cổ gã, tìm cách an ủi bạn trai đang chán nản: "Anh nói đi."
Đàm Hạo Dương cười nói: "Thật ra, tôi nghĩ chúng ta đã hết duyên với nhau rồi, chia tay đi nhỉ?"
Giang Nhất Miên đứng sững tại chỗ, dường như không hiểu nổi tiếng mẹ đẻ: "Anh nói gì?"
Đàm Hạo Dương nhắc lại: "Tôi nghĩ, đã đến lúc chia tay, bây giờ chia tay là được rồi, để ký ức dừng lại ở thời điểm tốt nhất. Nếu không, đợi cho đến khi tình cảm phai nhạt rồi mới chia tay, hai bên lại cãi vã, rồi lại làm ầm ĩ khó coi lắm, khá là vô nghĩa phải không?"
Giang Nhất Miên nhìn gã như nhìn quái vật: "Đàm Hạo Dương, anh nói vậy là có ý gì?"
Lại nữa rồi.
Trong giây lát, Đàm Hạo Dương có ý muốn xua tay như đuổi ruồi, nhưng gã cố kìm lại. Chỉ trong giai đoạn mờ ám gã mới có thể đối xử tốt nhất, chân thành nhất với một ai đó, tiếc rằng mỗi lần đến hồi kết là lại phải trải qua quá trình tẻ nhạt này một lần nữa, không có ngoại lệ. Chất vấn, tranh cãi, đối đầu, cuồng loạn, những người có cảm xúc đặc biệt phong phú còn có thể thêm cảnh khóc lóc than thở.
Tất cả những đối tượng mà gã có thể tiếp tục hẹn hò đều là người tình một đêm, hoặc người chỉ muốn làm bạn tình trên giường, giỏi l*m t*nh nhưng không đeo bám.
Bất kỳ ai có ý định nghiêm túc đều sẽ có cơ hội chứng kiến khả năng trở mặt nhanh như lật sách của gã, bất kể mối quan hệ có nồng nhiệt đến đâu, gã cũng có thể chấm dứt nhanh chóng. Cuối cùng họ đành phải chấp nhận sự thật, Đàm Hạo Dương là con người như vậy, trong từ điển của gã không tồn tại hai chữ "luyến tiếc".
Đàm Hạo Dương cố nén cảm xúc, nhưng nhớ lại chuyện trở mặt với Phùng Liễm Thần trước đây, gã vẫn cảm thấy có đôi phần hối hận, không muốn lặp lại chuyện đó nữa: "Thế này đi, cậu còn muốn gì nữa, cứ suy nghĩ kỹ một lần đi, tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng nhu cầu của cậu trong khả năng của tôi."
Gã tự hào mình không phải là một kẻ vô tình, nhưng Giang Nhất Miên lại không hài lòng, hắn đột nhiên không kiềm chế được cơn giận, tát gã một cái.
Chát.
Đàm Hạo Dương sững người. Giang Nhất Miên cũng chỉ hành động bốc đồng, giờ đang kinh hãi nhìn gã, Đàm Hạo Dương bừng tỉnh, ánh mắt trở nên vô cùng u ám.Khi Phùng Liễm Thần trở lại phòng làm việc của giám đốc thiết kế, Đàm Sĩ Chương đang nghe điện thoại, giọng nói đều đều, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị. Y cúp máy, quay đầu lại thì thấy Phùng Liễm Thần, y chỉ cầm áo vest trên ghế lên, vội vàng dặn một câu "Chiều nay tôi có việc" rồi định đi.
Trước khi bước ra khỏi cửa, lần này Đàm Sĩ Chương còn nhớ giải thích thêm với anh: "Phó chủ tịch Hoàng mời cơm."
"Có cần gọi tài xế không?" Phùng Liễm Thần hỏi.
"Đã ở dưới đó rồi. Cô tôi và Đàm Hạo Dương cũng đi cùng, giữ kín một chút, đừng tiết lộ chúng tôi sẽ đi đâu."
Dù y không dặn, Phùng Liễm Thần cũng sẽ không nói thêm lời nào. Anh thầm biết rõ việc ai sẽ nhận được cái chức chủ tịch này bên ngoài là một sự kiện trọng đại đối với tập đoàn, nhưng bên trong cũng là việc nhà của nhà họ Đàm. Nhà họ Hoàng và họ thân nhau mấy đời, suy cho cùng thì Hoàng Đại Quân bây giờ phải dùng tư cách là người lớn để đứng ra hòa giải, cũng chỉ có mình ông ta mới đủ tư cách, người ngoài không có quyền can thiệp vào.
Chỉ cần tưởng tượng đến khung cảnh được gọi là "mời cơm" này thôi cũng đủ cảm thấy bầu không khí ở đó chẳng khác gì một cái bẫy.
Nhìn bóng dáng Đàm Sĩ Chương khuất sau cánh cửa, Phùng Liễm Thần ngồi xuống tiếp tục công việc như thường lệ.
Đúng như dự đoán, trong ngày thứ hai đen tối này, công ty hỗn loạn như một cái chợ. Có kẻ ngáng đường nhảy ra trong cuộc họp Hội đồng Quản trị, chỉ đến trưa, đủ loại tin đồn đã lan truyền nhanh chóng khắp các phòng ban.
Phùng Liễm Thần xuống căng tin ăn cơm, chỉ trên đường đi gọi một phần mì udon thôi cũng đủ cho anh nhận được một loạt ánh nhìn kín đáo. Luật sư Triệu khôn ngoan, nửa tiếng trước đã nhắn tin thẳng cho anh hỏi có muốn ra ngoài tìm quán ăn nào không. Phùng Liễm Thần lịch sự từ chối, nói rằng dù sao cũng chạy trời không khỏi nắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!