Chương 22: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, tài xế đổi sang một chiếc xe kín đáo, không để lộ hành tung, lái thẳng đến Lăng Vân Các.

Đàm Nguyệt Tiên trò chuyện riêng với cháu trai trong phòng. Phùng Liễm Thần tránh mặt, chủ động tìm cớ ra ngoài, dựa vào cửa nguyệt môn hút thuốc. Ngọn lửa lập lòe giữa những ngón tay thon dài, cửa nguyệt môn như vầng trăng rằm bao trọn lấy người bên trong. Phùng Liễm Thần ngoái nhìn lại, sau lưng không một bóng người, trên đầu mái hiên cao vút, chỉ còn cảm giác yên bình cổ xưa.

Đàm Sĩ Chương hành động liều lĩnh, kế hoạch thâu tóm thù địch sẵn sàng như tên đã lên dây, chỉ sau một đêm mà muốn y thay đổi ý định, dừng lại đúng lúc, bắt đầu một kế hoạch mới chắc chắn không phải là một quyết định đơn giản. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với sự khôn ngoan và xảo quyệt của mình, y hẳn đã lập sẵn phương án dự phòng cho cả thành công và thất bại. Phùng Liễm Thần đoán rằng chắc chắn y đã chừa cho mình một lối thoát. Suy cho cùng, việc là do người làm, chỉ phải xem có muốn hay không.

Ăn xong, hai cô cháu không cùng ra về, Đàm Nguyệt Tiên về trước.

Phùng Liễm Thần trở về phòng. Đàm Sĩ Chương vẫn còn ở bên trong, nhàn nhã dựa lưng vào ghế, tay cầm tách trà. Y nhấp một ngụm, thấy Phùng Liễm Thần thì đặt tách xuống: "Trợ lý Phùng, sao hút thuốc lâu thế? Tôi cứ tưởng cậu bị lạc, suýt nữa thì đi tìm cậu rồi."

Phùng Liễm Thần chỉ cười: "Tôi đi gọi tài xế?"

Đàm Sĩ Chương ra hiệu cho anh ngồi: "Ăn tiếp đi, nửa tiếng nữa chúng ta đi."

Cuối tuần kết thúc như thế, Phùng Liễm Thần không về nhà, thay vào đó anh đến biệt thự của Đàm Sĩ Chương. Chỉ còn chưa đầy 24 giờ nữa là đến cuộc họp Hội đồng Quản trị.

Đàm Sĩ Chương không có gì làm, đứng trước tủ trưng bày, tay đút túi quần, mắt chăm chú ngắm nghía bộ sưu tập của mình. Tủ trưng bày được thiết kế giống như một chiếc bàn làm việc, chiều cao chỉ tới thắt lưng của y, các vách kính trong suốt, hệ thống chiếu sáng được thiết kế riêng để phản chiếu độ sáng đẹp nhất của các loại châu báu. Trở lại lãnh địa của mình, y tháo bỏ mặt nạ, vẻ mặt cho thấy một sự bình tĩnh khi biết rõ kết quả, nhưng không rõ y đang nghĩ gì.

Phùng Liễm Thần cũng không có việc gì làm nên dựa vào tường, lướt xem lịch sử trò chuyện trên điện thoại. Anh có thói quen sắp xếp hội thoại định kỳ, khi cuộn ngược lại khá xa, bất ngờ tìm thấy tin nhắn cuối cùng của Đàm Nho gửi cho mình. Người lớn tuổi không giỏi đánh chữ, thường sử dụng tin nhắn thoại: "Hiểu rồi, cậu vất vả, cảm ơn." Cuộc trò chuyện mãi mãi dừng lại ở tin nhắn này.

Đàm Sĩ Chương quay đầu nhìn Phùng Liễm Thần, gọi anh: "Trợ lý Phùng, lại đây xem này."

Phùng Liễm Thần nghe lời tiến lại gần, thấy là một chiếc nhẫn: "Đây là Sapphire vàng hay kim cương vàng?"

Đàm Sĩ Chương bình tĩnh ôn hòa nhìn nó: "Đoán xem."

Cả hai đều là đá quý màu vàng, thường rất khó phân biệt được, nhưng kim cương màu vàng có chỉ số khúc xạ cao hơn, sáng hơn Sapphire màu vàng, do đó có giá trị hơn.

Phùng Liễm Thần nheo mắt nhìn: "Không phải đang muốn trêu chọc tôi đấy chứ... là kim cương vàng à?"

Đàm Sĩ Chương cười cười, mở tủ trưng bày, lấy nhẫn ra, đột nhiên cầm lấy tay anh, đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa.

Trong số các loại kim cương màu, kim cương vàng không hẳn là loại rất hiếm, nhưng màu sắc của viên kim cương vàng này hình như có độ bão hòa cao hơn cả loại Fancy Vivid Yellow cao cấp nhất, một màu vàng kim rực rỡ hiếm có, nhìn bằng mắt thường thì đây có lẽ là màu "vàng hoàng yến" được ưa chuộng nhất.

Phùng Liễm Thần giật mình, theo phản xạ muốn rút tay về, nhưng vẫn bị Đàm Sĩ Chương giữ chặt.

Đôi bàn tay của anh thực sự hợp đeo trang sức. Làn da có màu trắng lạnh, những mạch máu xanh nhạt hiện rõ, mười ngón tay dài và thon, đầu ngón tay hơi cong lên, không kém gì người mẫu. Viên kim cương vàng lớn này nằm trên ngón tay anh quả thật giống một chú chim hoàng yến thân thiết đậu ở đó.

Đàm Sĩ Chương nói: "Tôi nghĩ sau này có thuê người mẫu chuyên đeo thử cho khách hàng xem thì phải lấy trợ lý Phùng làm tiêu chuẩn mà tìm."

Nói xong, cả hai đều không nhịn được cười. Phùng Liễm Thần lắc đầu, tháo chiếc nhẫn ra, đặt lại vào vị trí mà nó nên thuộc về.

Đàm Sĩ Chương bước đến quầy bar nhỏ, mở chai rượu vang đỏ, rót hai ly, đưa một ly cho Phùng Liễm Thần.

"Cậu có tình cảm sâu sắc với ông nội tôi lắm sao?"

"Tùy thuộc vào cách nghĩ... Với tôi, sau cùng thì ông ấy vẫn là lãnh đạo." Phùng Liễm Thần lắc cái ly: "Lúc cần bóc lột thì vẫn cứ bóc lột, không cần biết anh có lo liệu được hay không, chỉ mong có thể chia mình thành ba người mới đủ dùng. Nhưng càng làm nhiều thì càng mắc nhiều lỗi, mỗi lần gây chuyện vẫn sẽ hứng một trận mắng mỏ, không cần biết trắng đen đúng sai.

Bạn tôi còn lén khuyên tôi nên chịu đựng, nói rằng cô ấy đã nhảy việc ít nhất ba lần, sếp nào cũng vậy cả, cô ấy nói lãnh đạo thế này đã là tốt lắm rồi, ít nhất ông ấy còn sẵn lòng thăng chức cho tôi, không bớt xén tiền tăng ca."

"Nghe cứ như đang ám chỉ sau này tôi nên tử tế hơn." Đàm Sĩ Chương nói. "Cho đến giờ, tôi nghĩ mình chưa dám bóc lột cậu nhỉ."

"Đùa thôi." Phùng Liễm Thần cười nói: "Cũng vì kiếm miếng ăn thôi, nếu được trả công xứng đáng thì cũng có thể chấp nhận bóc lột."

Đêm đó, anh nằm trên giường trong phòng khách, lật lại các album ảnh, tình cờ thấy một bức ảnh chụp chung trong sự kiện team building của công ty cách đây vài năm. Đám đông vây quanh lãnh đạo ở giữa, Phùng Liễm Thần tìm thấy mình trong bức ảnh. Khi đó anh vẫn còn mang khí chất của một sinh viên, đeo một cặp kính gọng đen không mấy nổi bật, lặng lẽ đứng ở ngoài rìa hàng sau, không giỏi ăn nói, vẻ mặt thận trọng. Nhưng cũng bình thường thôi; ai mà chưa từng có tuổi trẻ chứ?

Khi anh vừa được điều đến văn phòng Ban điều hành, lần đầu tiên theo lãnh đạo đi tiếp một khách hàng lớn, thư ký trưởng đã nhắc nhở mọi người phải ăn mặc chỉnh tề. Anh mặc bộ vest mua ở trung tâm thương mại với giá vài trăm tệ, đeo cà vạt trông cũng ra dáng, sau khi khách hàng đi, thư ký trưởng khi ấy mới hỏi anh mặc thứ quần áo gì vậy? Cứng nhắc, tối tăm lại còn không vừa người, định đi bán bảo hiểm hay đi bán nhà?

Bây giờ anh dường như đã lột xác thành một dáng vẻ mà vào thời điểm đó hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Dù tiết kiệm bao nhiêu cũng phải có ít nhất một bộ trang phục chỉnh tề, Âu phục như tấm khiên gắn chặt trên cơ thể, đảm bảo rằng trong bất cứ trường hợp nào cũng không lộ ra cái dốt như ngày trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!