Phùng Liễm Thần nhìn y với vẻ mặt bình lặng như nước, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"Đàm Hạo Dương, mà thôi tạm thời khỏi nhắc tới nó, cô của tôi thì sao, cậu đứng về phía bà ấy, nhưng không hoàn toàn là người của bà ấy, nếu không thì cậu đã chẳng tiết lộ những điều này với tôi trước cuộc đàm phán ngày mai." Đàm Sĩ Chương nói tiếp: "Về phần tôi, tôi càng không dám tự phụ, cậu là trợ lý của tôi, nhưng chúng ta chỉ được cái danh nghĩa thôi.
Cái gì cũng muốn có thì e rằng tự rước nhục vào thân."
Phùng Liễm Thần lại thở dài: "Không phải như vậy. Anh..."
Đàm Sĩ Chương nói: "Không cần phải nói kiểu cách như vậy, đâu phải là thực sự tôn trọng, lại còn nghe rất xa cách."
Phùng Liễm Thần vui vẻ chấp nhận: "Dù sao thì tối nay tôi cũng định kể cho anh nghe mọi chuyện rồi."
Đàm Sĩ Chương hỏi: "Đây là ý của cô tôi? Bà ấy hứa cho cậu những lợi ích gì?"
Phùng Liễm Thần đáp: "Là ý của tôi. Dù sao tôi cũng là trợ lý của anh."
"Triệu Triết thì sao? Anh ta vốn cũng cùng phe với các người?"
"Luật sư Triệu lúc đầu không biết, sau này mới nghe nói. Sếp Nguyệt Tiên đã thuyết phục anh ta rồi."
"Trợ lý Phùng." Đàm Sĩ Chương liếc nhìn anh: "Chẳng phải cậu đã đứng về phía người ngoài khá nhiều rồi sao?"
Hai tay Phùng Liễm Thần vẫn bẻ ra sau lưng, anh đầu cúi, cười bất lực. Anh nói: "Khi cố chủ tịch Đàm còn sống, tôi phải cố gắng nhìn nhận mọi việc trên lập trường của ông ấy. Tôi thậm chí còn khuyên ông ấy đừng bỏ quên sếp Nguyệt Tiên."
Đàm Sĩ Chương gãi thái dương rồi hỏi: "Bây giờ cậu là trợ lý của tôi, đã cân nhắc xem tiếp theo nên làm gì trên lập trường của tôi chưa?"
Tim Phùng Liễm Thần đập nhanh hơi, yết hầu của anh nhấp nhô lên xuống.
Có rất nhiều việc đã xảy ra trong thời gian này, một số có thể thấy được, số khác lại ẩn giấu dưới bề mặt bình lặng.
Đàm Hạo Dương là người thừa kế có lợi thế nhất, gã vẫn thận trọng, không tiếc công sức lôi kéo các cổ đông và thành viên Hội đồng Quản trị, nhằm đảm bảo không có sơ hở.
Đàm Nguyệt Tiên cảm thấy mình không được đối xử công bằng nên giữ im lặng, nhưng thực ra lại đang ôm ý định lật đổ di chúc, chắc hẳn đã có chuẩn bị đáng kể. Ban đầu, nhiều người thậm chí còn cho rằng bản thân bà không có động cơ tranh giành quyền lực. Bà đã ngoài năm mươi, sức khỏe yếu, đang trong trạng thái gần nghỉ hưu mà còn miễn cưỡng trèo lên, dù có làm cũng chẳng được mấy năm.
Nếu bà có con thì có thể nói là giành giật vì con, đó hẳn là một lý do chính đáng, nhưng bà lại không có, hoàn toàn không thể lý giải. Có lẽ bà làm vậy chỉ vì chấp niệm của riêng mình. Dù chỉ là làm chủ tịch một ngày thì vẫn là chủ tịch.
Vậy Đàm Sĩ Chương thì sao?
Phùng Liễm Thần im lặng. Trong tình cảnh hiện tại, anh như một con tin bị bắt lên nóc tòa nhà, nhưng một khi con tin nhìn thấy bộ mặt thật của kẻ bắt cóc, có thể sẽ không có cơ hội thoát thân an toàn. Đôi khi chỉ còn lại hai lựa chọn: bị loại bỏ hoặc lên thuyền giặc.
Đàm Sĩ Chương dựa vào cột, nhìn anh: "Tôi vốn dĩ đã uống say rồi, nếu trợ lý Phùng không chăm sóc tôi, ngày mai tôi có thể vẫn đang say bí tỉ, ngủ thẳng một giấc, lỡ mất lời mời gặp mặt của cô tôi. Nhưng cũng không quan trọng, bất kể lập trường của tôi thế nào, trong cuộc họp Hội đồng Quản trị ngày kia, cô tôi đều sẽ chất vấn Đàm Hạo Dương, nghi ngờ tính hợp pháp của di chúc. Sau ngần ấy thời gian, tôi nghĩ bà ấy đã có đủ thời gian để chuẩn bị kỹ lưỡng.
Nói như vậy, có thể tưởng tượng rằng đến thứ hai, công ty có thể sẽ hỗn loạn như một cái chợ."
Phùng Liễm Thần mím môi, chờ y nói xong những lời còn lại, mặc dù trong lòng đã có linh cảm.
Đàm Sĩ Chương tỏ vẻ bất đắc dĩ, như đang nói với một đứa trẻ: "Về phần tôi, mọi chuyện đã đủ rối ren rồi, thêm một chuyện nữa cũng chẳng sao, tôi sẽ đưa ra lời đề nghị mua lại Đàm Thị với Hội đồng Quản trị."
Phùng Liễm Thần thầm hít mạnh. Âm thầm phát hiện ra việc này, là một cảm giác hoàn toàn khác so với nghe chính miệng y nói ra. Cuối cùng anh cũng tự giải thoát tay mình, lấy lại tự do, Phùng Liễm Thần ném cà vạt xuống đất.
Đàm Sĩ Chương nhìn thấy, nhưng không để ý. Y chỉ nói tiếp: "Tất nhiên, nói mua lại Đàm Thị thì không hoàn toàn chính xác, xét về quy mô và tầm vóc của tập đoàn Đàm Thị cùng với việc công ty mẹ chưa niêm yết công khai, kỳ vọng mua lại toàn bộ công ty là không thực tế. Tôi cũng không có ý định nuốt hết, mục tiêu duy nhất của tôi là Kim Phụng Tường."
Về cơ cấu quản lý, Kim Phụng Tường là công ty con trực thuộc tập đoàn Đàm Thị, có Hội đồng Quản trị và đội ngũ quản lý riêng. Nhưng thương hiệu này là nền tảng và cốt lõi của Đàm Thị, mọi quyết định liên quan đến nó đều không thể qua mặt Hội đồng Quản trị tập đoàn. Nói cách khác, việc mua lại Kim Phụng Tường đòi hỏi phải thông qua hai Hội đồng Quản trị.
Điều mà Đàm Sĩ Chương định làm vào thứ hai tới là tuyên chiến trước ở cấp tập đoàn. Động thái này không hẳn là không thể phòng ngừa, chỉ là có lẽ không ai ngờ Đàm Sĩ Chương lại dám làm như vậy. Muốn thực sự tách Kim Phụng Tường ra khỏi tập đoàn Đàm Thị thì chỉ có thể là bên sứt càng bên gãy gọng, cả hai đều thiệt. Nhưng y cũng là người nhà họ Đàm, làm vậy sẽ mất cả chì lẫn chài, y còn có thể giành được cái gì nữa?
Phùng Liễm Thần bình tĩnh nhìn y: "Có lẽ không một thành viên Hội đồng Quản trị nào dễ dàng đồng ý bán Kim Phụng Tường."
Đàm Sĩ Chương cũng bình tĩnh đến đáng sợ: "Cho nên mới có phương pháp 'thâu tóm thù địch'." Bất kể việc mua lại diễn ra như thế nào, y không còn che giấu ý định đen tối của mình nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!