Ngày tổ chức tang lễ đã được thầy bói tính trước, chọn ngày lành tháng tốt. Lễ đưa tiễn Đàm Nho được tổ chức rất long trọng, thành viên trong gia tộc, bạn bè trên chính trường và thương trường, cổ đông và giám đốc điều hành công ty, thậm chí cả các quản lý cấp trung cũng tự nguyện đến viếng, đám đông đứng chen chúc gần như lấp đầy sảnh viếng của nhà tang lễ.
Phùng Liễm Thần mặc bộ vest đen, áo sơ mi đen, giày da đen, nhìn mọi người lần lượt tiến lên cúi chào. Anh chọn một ch* k*n đáo, khuất trong đám đông, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Đàm Hạo Dương. Cả hai đều nhìn đi chỗ khác như thể không có chuyện gì xảy ra.
Với người nhà họ Đàm, đau buồn đã bị bào mòn sau những ngày vất vả chuẩn bị, ngày hôm đó trôi qua với việc liên tục bắt tay, cảm ơn khách viếng, nói những lời xã giao. Đàm Hạo Dương đứng cùng vài thành viên trong gia tộc, Đàm Sĩ Chương là anh họ của gã lại thà đứng ở bên kia còn hơn. Hai người cách nhau một khoảng cách rất xa, sắc mặt đều u ám, như nước với lửa đúng với lời đồn đại.
So với ảnh quảng cáo cách đây hai năm, ngoại hình của Đàm Sĩ Chương không thay đổi nhiều, chẳng qua là đã đổi kiểu tóc cho phù hợp tình hình. Mái tóc đen nhánh được chải ngược lên, để lộ khuôn mặt với những đường nét sắc sảo như một tác phẩm điêu khắc bằng đồng, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ dữ tợn, giống như một người rất khó chơi.
Cuối cùng tang lễ cũng xong, khách khứa ra về. Phùng Liễm Thần vẫn đứng thẳng lưng, thậm chí nếp gấp trên quần âu cũng không nhăn chút nào. Có người lặng lẽ tiến tới, hạ giọng mời anh: "Muốn hút một điếu thuốc không?"
Phùng Liễm Thần cười: "Luật sư Triệu, mời."
Hai người ra khỏi cổng nhà tang lễ, tìm một chỗ trống trải không người, đứng lại, châm lửa. Phùng Liễm Thần cất bật lửa vào túi, đối diện với anh là trưởng cố vấn pháp luật tập đoàn Đàm Thị, Triệu Triết.
Luật sư Triệu cũng là người sẽ công bố di chúc của Đàm Nho, anh ta thở ra một hơi khói: "Hai ngày nay có ai hỏi thăm anh về việc này không?"
Phùng Liễm Thần đáp: "Chuyện này không thể tránh khỏi. Yên tâm, tôi không nói trước với ai cả."
Luật sư Triệu gật đầu.
Thật ra chỉ có hai người họ biết trước kết quả của cuộc tranh giành quyền thừa kế nhà họ Đàm không lớn cũng chẳng nhỏ này.
Mặc dù Đàm Nho đã lập di chúc bằng văn bản đồng thời công chứng từ lâu rồi, nhưng thực chất nội dung vẫn chưa đầy đủ, vấn đề quan trọng nhất còn lại là quyền sở hữu cổ phần bị trì hoãn một thời gian dài, vẫn chưa có kết luận. Điều này cho thấy mặc dù ông có thiên vị giữa hai người cháu trai, nhưng trong lòng vẫn còn dao động. Nào ngờ số trời trêu ngươi, vừa vào ICU, thời gian không còn chờ ông nữa.
Vì vậy, khi Đàm Nho tỉnh lại trong chốc lát, lời đầu tiên của ông chỉ là những dặn dò mơ hồ về cách phân phối quyền sở hữu cổ phần mang tên mình.
Trong trường hợp khẩn cấp, di chúc bằng miệng cũng có giá trị ràng buộc về mặt pháp lý, miễn là có ít nhất hai nhân chứng có mặt. Luật sư Triệu này là một nhân chứng, Phùng Liễm Thần cũng là một nhân chứng.
Phùng Liễm Thần im lặng nhìn về phía trước. Chẳng hiểu tại sao, gương mặt Đàm Sĩ Chương lại hiện lên trong đầu anh. Đôi mắt của y thật sự có khả năng lay động lòng người. So với Đàm Hạo Dương, Đàm Sĩ Chương đã sở hữu khí thế của một người quen đứng trên địa vị cao, kiêu ngạo hống hách, không cho phép phản kháng. Nhưng trước khi có được quyền trượng, mọi lời nói đều vô nghĩa. Long tranh hổ đấu, hổ là một chú hổ con vừa mới mài nanh vuốt, còn rồng là một con thuồng luồng đen chưa kịp hóa thành rồng.
Ai cao quý hơn ai kia chứ?
Hai người phun mây nhả khói, mùa hè sắp đến, nhiệt độ đang tăng cao, bộ vest khiến họ hơi đổ mồ hôi.
Luật sư Triệu bỗng cảm thán: "Anh không tệ, đã chọn đúng bên rồi."
Phùng Liễm Thần vẫn giữ thái độ im lặng, luật sư Triệu nói đùa: "Công lao phò chúa đấy, sau này một bước lên mây, chắc cũng phải nhặt được cái chức phó tổng chứ?"
Phùng Liễm Thần lại không đắc ý ngông cuồng: "Anh đừng nịnh tôi, không thể đoán trước được tương lai đâu."
Luật sư Triệu dập tắt điếu thuốc rồi nói: "Thôi, nói nhảm đủ rồi. Đi thôi, chúng ta cùng đi xe về công ty?"
Họ đi xe chung về trụ sở tập đoàn, những thành viên trong gia tộc có liên quan đến phân chia di sản cũng đã có mặt, đeo băng tay màu đen, ngồi chật kín phòng họp.
Phùng Liễm Thần đóng cửa lại, tiếp theo chính là màn kịch quan trọng khác trong ngày lại bắt đầu.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, luật sư Triệu mở túi tài liệu đã niêm phong, đọc to lên:
"Tôi là Đàm Nho, các mối quan hệ gia đình chính và lịch sử hôn nhân của tôi được nêu chi tiết trong bản di chúc có công chứng của tôi và "Biểu mẫu xác nhận thông tin liên lạc của người thừa kế theo pháp luật khi làm thủ tục công chứng di chúc", tôi đã xác nhận rằng những thông tin này là chính xác..."
"Các tài sản sau đây là tài sản hợp pháp cá nhân của tôi."
"Bất động sản trong và ngoài nước XXX tổng cộng là XXX nơi, cụ thể là..."
"Tiền gửi, quỹ, trái phiếu, tín thác, vàng, tương ứng..."
...
"Để ngăn ngừa mọi sự cố bất trắc và tránh tranh chấp, tôi xin lập di chúc này: Sau khi tôi qua đời, các tài sản hợp pháp thuộc về tôi trong phần tài sản nêu trên, bao gồm cả phần tài sản mà tôi được thừa kế, cho..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!