Chương 18: (Vô Đề)

Khi Phùng Liễm Thần về đến phòng Thiết kế, giờ nghỉ trưa vừa kết thúc, những người ngủ trưa thi nhau thức dậy. Phòng làm việc riêng của giám đốc thiết kế nằm ở phía trong cùng, anh đi qua sau lưng đám đông, lặng lẽ quay trở về, còn thoáng thấy Hoàng Nhuế vẫn nửa mơ nửa tỉnh, nằm trên bàn, dặm lại lớp trang điểm trước gương.

Kích hoạt màn hình hiển thị là vào ngay giao diện OA. Phùng Liễm Thần nhập mật khẩu tài khoản, đăng nhập, xác nhận lại thông báo cuộc họp Hội đồng Quản trị.

Thật ra anh không được thần kỳ như Đông Vũ Mạn tưởng tượng, ai mà đoán trước được mọi thứ, biết khi nào, ở đâu sẽ có người đến hút thuốc, biết họ sẽ nói gì, biết chắc phải là một bí mật to lớn nào chứ? Chẳng qua là anh biết có nhiều người hút thuốc trên sân thượng nên rảnh rỗi thì lên dạo một vòng, rồi tình cờ gặp Lão Đới.

Tuy Phùng Liễm Thần thăm dò được vài câu, nhưng đó chỉ là những câu chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu, thuận miệng thì nói, không thể xác định chắc chắn ý nghĩa là gì.

Xét theo những gì nghe được, Đàm Hạo Dương không đến công ty con, mà Lão Đới lại cho rằng gã đi gặp khách hàng, nên rất có thể là ở câu lạc bộ hoặc nhà hàng nào đó. Tuy nhiên, gần đây công ty không có dự án lớn nào, vị thế của Đàm Hạo Dương đã tăng lên rất nhiều, thật ra không có mấy khách hàng cần gã phải gặp trực tiếp. Do đó, dựa trên hiểu biết của Phùng Liễm Thần về thói quen của gã, anh suy đoán rất có thể việc mà gã đang làm là gặp riêng một vài thành viên Hội đồng Quản trị và cổ đông nào đó.

Có thể là để xác nhận mục đích, trấn an lòng người. Mặc dù Đàm Hạo Dương tỏ ra tự tin nhưng rõ ràng trong thâm tâm gã vẫn còn lo lắng. Chừng nào chưa hoàn toàn kiểm soát tình hình thì không ai có thể thực sự kê cao gối nằm.

Phùng Liễm Thần mở sổ tay ra như thường lệ, dùng bút gạch một đường rồi dừng lại một chút. Điều này không tránh khỏi khiến người ta tự hỏi, dạo này Đàm Sĩ Chương đang làm gì?

Trước giờ nghỉ uống trà chiều, phòng Thiết kế không hiểu sao lại đột nhiên trở nên ồn ào và hỗn loạn, tiếng cãi cọ ầm ầm.

Phùng Liễm Thần nghe thấy tiếng động liền ra kiểm tra, không ngờ lại là Hoàng Nhuế, cô đang xù lông như nhím, ngẩng cao đầu đứng trước mặt Jessica. Giang Nhất Miên cũng ở bên cạnh, là một đương sự, đóng vai đóa hoa trắng mỏng manh.

Phùng Liễm Thần đi tới: "Xảy ra chuyện gì?"

Jessica xoa thái dương, liếc nhìn anh: "Không có gì, chuyện này không liên quan đến anh." Sau đó cô ta quay sang hai người kia, nói với giọng dạy bảo: "Hai người đủ rồi đấy, người trẻ không nên hấp tấp như vậy."

Phùng Liễm Thần là trợ lý của Đàm Sĩ Chương, Đàm Sĩ Chương không có mặt, về mặt lý thuyết thì anh nên đứng ra giải quyết vấn đề. Nhưng trước mặt Jessica, anh chỉ là một trợ lý bình thường, cô ta lại là trưởng phòng, không cảm thấy anh ngang hàng với mình. Hơn nữa mấy ngày nay ai cũng thấy Hoàng Nhuế thân thiết với Phùng Liễm Thần. Hai người nói là đồng hương, người khác lại đoán có khi là họ hàng.

Nhìn vẻ mặt bình thản của Phùng Liễm Thần, Jessica càng thêm bực bội, thầm nghĩ anh cứ như không có chuyện gì, rồi không nhịn được trút giận lên người anh.

Hoàng Nhuế cũng nổi cơn tam bành, không chịu nhượng bộ: "Nếu thật sự là lỗi của tôi thì tôi chắc chắn sẽ nhận, nhưng không phải lỗi của tôi, tại sao tôi phải nhận tội? Chị là trưởng phòng, chị có quyền quyết định, chị nói cái gì thì là cái đó phải không. Nhưng muốn đổ tội lên đầu tôi à, không thể nào."

Suy cho cùng vẫn là tiểu thư nhà giàu. Từ ngày Jessica nhậm chức trưởng phòng Thiết kế đến nay, có lẽ chưa có nhân viên nào từng nói chuyện với cô ta như thế.

Tất nhiên, cả năm trời phòng Thiết kế cũng chưa chắc sẽ có cảnh tượng náo nhiệt này một lần. Đám đông nhìn nhau, không biết nên khuyên thế nào, vài người còn mong càng lớn chuyện càng tốt.

Jessica bất lực nói: "Đổ tội cái gì mà đổ tội? Có vấn đề thì phải giải quyết, la lối gào thét có giải quyết được gì không?"

Hoàng Nhuế chỉ vào Giang Nhất Miên: "Nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, tôi chỉ muốn anh ta xin lỗi tôi. Chẳng phải đơn giản sao?"

Jessica lạnh lùng nói: "Cô chỉ biết đòi người khác phải xin lỗi mình, còn cô thì sao? Cô quát tháo sếp của mình, thế có đúng không?" Cô ta cũng chẳng phải thích Giang Nhất Miên lắm. Chỉ vì nể mặt Đàm Hạo Dương mới âm thầm bảo vệ hắn vài phần thôi.

Hoàng Nhuế cười toe toét: "Được rồi, tôi cãi lại chị, tôi sẽ xin lỗi chị sau, còn anh ta xin lỗi phần của anh ta, không ảnh hưởng đến ai cả."

Hai bên giằng co trong bế tắc, Phùng Liễm Thần cũng hơi nhức đầu, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Tiểu Hoàng? Cô lại đây đã."

Hoàng Nhuế hừ một tiếng, tạm thời bỏ qua, hai người đi vào phòng họp nhỏ.

Phùng Liễm Thần là người có thể hòa đồng với bất kỳ ai, chỉ cần là anh muốn, kỹ năng quan trọng nhất cần phải tinh thông chính là an ủi người khác. Sau một thời gian tiếp xúc với Hoàng Nhuế, anh đã hiểu khá rõ tính khí của cô. EQ của cô gái này khá cao, cũng tương đối lễ phép, chỉ có điều hơi mạnh mẽ hùng hổ, không thể chịu đựng chút uất ức nào. Ai tôn trọng cô vài phần thì cô có thể đáp lại nhiều hơn, đôi bên cùng có lợi.

Nếu ai đó châm lửa trước thì cô chắc chắn sẽ như một quả pháo, nổ lách tách không ngừng.

Sau khi hỏi thăm, hóa ra vấn đề này không phải là chuyện gì to tát.

Hoàng Nhuế vào làm, tình cờ lại cùng nhóm thiết kế với Giang Nhất Miên. Nhóm của họ chịu trách nhiệm thiết kế đồ trang sức vàng của Kim Phụng Tường, hai người thường xuyên tiếp xúc trong công việc. Có lẽ vì nguyên nhân từ Phùng Liễm Thần, Giang Nhất Miên không thích cô, lần nào làm việc cũng cà kê dê ngỗng, hoặc là trì hoãn, hoặc nói chưa nhận được, hoặc liên tục yêu cầu cô phải làm lại, thái độ rất tệ, mầm mống xung đột đã được vùi sẵn xuống.

Trợ lý thiết kế có nhiệm vụ gửi bản vẽ xuống nhà máy, đây là công việc của Hoàng Nhuế. Trong loạt bản vẽ gửi đi lần này có một chiếc nhẫn kiểu cổ điển lẽ ra phải xử lý mờ, nhưng lại ghi thành đánh bóng. Thực ra ngay khi bản vẽ đến nơi thì được phát hiện, thợ cả bên kia gọi điện xác nhận lại, đã sửa chữa kịp thời, may mắn là không gây ra tổn thất gì.

Có điều Jessica lại gọi Hoàng Nhuế ra phê bình mấy câu, chê cô làm việc không cẩn thận, vừa mắng vừa dọa, giọng điệu có phần gay gắt, đại khái là nếu sản xuất ra khuôn đúc rồi sẽ tạo thành tổn thất hàng triệu tệ cho công ty, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm, hỏi cô có đền nổi không.

Sau đó, Hoàng Nhuế về kiểm tra email, thì ra bản vẽ mà Giang Nhất Miên đưa cho cô vốn đã là như vậy. Bản vẽ đã qua tay nhiều người, ai đã đưa cho Giang Nhất Miên trước đó thì không liên quan gì đến cô, dù sao thì vấn đề cũng không phải là do Hoàng Nhuế. Nhưng nếu Jessica nói nghiêm trọng như thể sẽ khiến công ty phá sản, vậy cô sẽ không gánh cái tội này.

"Được rồi, đừng tức giận vì chuyện này." Phùng Liễm Thần nói: "Không phải Jessica không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chẳng qua cô ấy là sếp, cảm thấy mất mặt, nghĩ cô cố tình chống đối. Cô ấy đang khó xử, hai người mà còn nói nữa thì sẽ thành chiến tranh thế giới mất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!