Chương 14: (Vô Đề)

Bên cạnh phố quán bar là một dãy nhà hàng có quy mô hoành tráng. Đi ngang qua một nhà hàng lớn trên phố, bất ngờ gặp một bóng người quen thuộc.

Phùng Liễm Thần dừng bước, cùng lúc đó, Đàm Sĩ Chương quay đầu lại, cũng ngạc nhiên nhướng mày: "Trợ lý Phùng, tình cờ thật."

Y vốn đang đứng trên phố, khi họ nhìn thấy nhau thì đã ở khoảng cách rất gần, không kịp tránh mặt.

Đầu óc Phùng Liễm Thần nhanh chóng tỉnh táo, ánh mắt trong trẻo như chưa từng đụng đến rượu: "Sếp Sĩ Chương."

Trương Viễn Sơn tụt lại phía sau, lẩm bẩm: "Gặp phải lãnh đạo? Cái số gì thế này, sao hả, bất tiện phải không, tôi rút lui trước?"

Từ một khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, Đàm Sĩ Chương ôn hòa nhìn họ.

Phùng Liễm Thần nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Cậu về đi, trên đường cẩn thận."

Trương Viễn Sơn biết điều, chân như bôi dầu, chạy biến trong nháy mắt.

Đàm Sĩ Chương có vẻ vừa mới hẹn ai đó, đang để tài xế đưa khách về. Vị khách kia thì say xỉn, khua tay múa chân, ăn nói lung tung, tài xế đỡ người nhưng nhất thời cũng lúng túng. Đàm Sĩ Chương đích thân đưa tay chắn nóc xe để tránh cho người kia đập đầu vào.

Phùng Liễm Thần đón ý, vội tiến lên giúp đỡ. Ba người đàn ông mới có thể đưa gã say rượu vào trong an toàn.

Tài xế đạp ga lái xe đi, Đàm Sĩ Chương dường như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Khi không làm việc, nét mặt của y trông nhu hòa hơn hẳn, như thể được lọc qua bộ lọc ánh sáng dịu dàng.

"Làm phiền trợ lý Phùng phải tăng ca trá hình."

"Việc nên làm." Phùng Liễm Thần vẫn thản nhiên, ung dung như bình thường: "Anh còn cần gì nữa không?"

Đã gần 10 giờ tối, nhưng đường phố vẫn còn tấp nập xe cộ. Bảng hiệu phía trên nhấp nháy đèn đỏ và xanh lục, các ống điện cực vòng quanh tên đầy đủ của nhà hàng. Nguồn sáng hỗn tạp kéo cái bóng của anh ra thật mỏng và phân tán, dài đến tận mũi giày da của Đàm Sĩ Chương.

Phùng Liễm Thần đã cài cúc cổ áo lại, nhưng Đàm Sĩ Chương liếc qua vẫn thấy ngay sợi dây chuyền bạc trên cổ anh. Y đột nhiên cười, tiến lại gần, không chút khách sáo, chủ động đưa tay ra kéo nó lên.

"Đây là bộ sưu tập mùa đông chính của Kim Phụng Tường cách đây bốn năm năm nhỉ." Đàm Sĩ Chương nói: "Lúc đó mọi người đều nghĩ nó quá đơn giản, thấy cậu đeo như thế này mới chợt nhận ra, thì ra là vẫn đẹp."

Vàng bạc đá quý không phải là đồ trang sức dành riêng cho một giới tính nào. Dù sao thì khi dấn thân vào ngành này, cả nam và nữ trong công ty đều đeo đồ trang sức, âu cũng là chuyện thường thấy. Đàm Sĩ Chương thường ngày cũng đeo mặt dây chuyền, còn Đàm Hạo Dương thì bấm một hàng lỗ tai, trên sụn tai luôn có nhiều loại khuyên khác nhau.

Phùng Liễm Thần đứng yên, không né tránh cũng không lùi bước, để mặc y quan sát: "Tôi nghĩ câu nói mà nhiều nhà thiết kế coi là chuẩn mực đó rất có lý, less is more. Tất nhiên, tôi không phải là người chuyên nghiệp như anh, chỉ cảm thấy rằng, đôi khi những phong cách cơ bản lại là kinh điển và bền bỉ nhất."

Khóe mắt Đàm Sĩ Chương cong lên như đang cười: "Trợ lý Phùng khiêm tốn quá. Đừng nói dối tôi, tôi biết cậu có gu thẩm mỹ tốt."

Y suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói: "Ở gần đây có một triển lãm trang sức cá nhân nhỏ, cậu muốn đến xem không?"

Tuy ngoài miệng Đàm Sĩ Chương nói là "nhỏ", nhưng cái gọi là triển lãm cá nhân, lại còn là loại lọt vào mắt xanh của y, thì nghe thôi cũng thấy giống bộ sưu tập riêng của một nhà sưu tập trong giới. Chưa kể đến việc không mở cửa cho công chúng, ngay cả những người mua trang sức bình thường cũng khó có thể tìm thấy vùng trời riêng này nếu không có mối quan hệ. Tất nhiên không thể từ chối.

Phùng Liễm Thần không hỏi tại sao lại mở cửa vào đêm khuya như vậy, anh mỉm cười đáp: "Vậy thì phiền sếp dẫn tôi đến đó mở mang tầm mắt."

Đàm Sĩ Chương cũng trêu chọc: "Dễ thôi. Nhưng có vẻ chúng ta phải đi bộ rồi."

Cả hai đều đã uống rượu, không thể lái xe, mà tài xế đã rời khỏi đây rồi. May mắn là nơi đó không xa, đi được khoảng mười lăm phút, Đàm Sĩ Chương quay lại nhắc rằng sắp đến nơi rồi. Tuy nhiên, địa điểm này không phải ở mặt tiền, lối vào được ẩn giấu giữa rừng hoa cỏ tươi tốt. Phùng Liễm Thần theo sau Đàm Sĩ Chương như Alice rơi xuống hang thỏ, cuộc phiêu lưu của họ cuối cùng kết thúc tại một khu biệt thự yên tĩnh giữa chốn phồn hoa.

Khi đến nơi sâu nhất thì cổng sân đã khóa, nhưng đèn trong phòng nghỉ vẫn sáng, có hai bảo vệ trông như Môn thần đang làm nhiệm vụ. Sau khi nhận ra khách, bảo vệ cung kính cho Đàm Sĩ Chương và Phùng Liễm Thần vào.

Sân nhà nhỏ, cửa nhà có hai ổ khóa rất chặt, camera an ninh nháy đèn đỏ đầy đe dọa. Đàm Sĩ Chương chỉ vào mặt kính, nói với Phùng Liễm Thần rằng nó là hàng chế tạo riêng, cường hóa để chống đạn. An ninh ở đây vững như tường đồng vách sắt, giống hệt một cái két sắt khổng lồ, vậy nên thứ được cất giấu bên trong chắc chắn là một kho báu.

Vào cửa bật đèn lên, ánh sáng chói lòa, sáng đến mức nhức mắt, lấp lánh rực rỡ hút hồn người xem.

Phùng Liễm Thần bất giác thở nhẹ hơn.

Bên trong biệt thự không được trang trí thành cửa hàng hay phòng trưng bày nghệ thuật, thoạt nhìn, nó vẫn giống như một ngôi nhà, như thể vẫn có người sống ở đó. Nhưng cái tinh tế khéo léo thể hiện rõ qua các chi tiết, những món đồ trang sức đắt tiền được trưng bày trên nhiều mặt bàn, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu.

Vật phẩm bắt mắt nhất trong tủ kính trên bàn là một chiếc vòng cổ Ruby. Viên đá chủ là loại màu đỏ huyết bồ câu cực kỳ đậm, khảm theo kiểu nhiều lớp, bên dưới là một dải kim cương cắt giác kiểu hoa hồng, ánh lửa tầng tầng lớp lớp, đua nhau toả sáng, rực rỡ chói mắt, có thể coi là hình mẫu của thanh lịch và hoàn hảo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!