Phùng Liễm Thần hỏi ngược lại: "Cậu ta vẫn chưa nói cho cậu biết về gia quy của nhà họ Đàm?"
Giang Nhất Miên hoài nghi, hắn chưa bao giờ nghe nói có chuyện này.
Người bình thường cũng chẳng bao giờ nghe nói đến, nhưng nó thực sự tồn tại. Trong các gia đình lớn có quan hệ thân tộc chặt chẽ, người đứng đầu gia đình đôi khi có tầm nhìn xa hơn, để thiết lập quyền lực quản lý gia tộc, hoặc là truyền lại truyền thống gia tộc, tránh cho con cháu xa mặt cách lòng, họ thường sẽ cân nhắc việc xây dựng một bộ quy tắc của gia tộc bằng văn bản.
Cái này chính là gia quy, nhà họ Đàm cũng có một bộ tồn tại từ thời tiệm vàng Phụng Tường ngày xưa, chủ yếu là để ràng buộc người thừa kế trong nhà. Chẳng hạn như không được lấy vợ trễ, không được không lấy vợ, không được phản bội người vợ kết tóc của mình.
Tất nhiên, ngày nay nhìn lại thì gia quy có vẻ đã lỗi thời lắm rồi. Chẳng qua là dường như cố chủ tịch Đàm Nho cảm thấy vứt bỏ toàn bộ gia quy cũng là một kiểu phản bội nguồn cội của mình. Thế hệ đi trước thường hoài cổ, coi trọng luật lệ, nên trong ngày tế tổ hàng năm, họ thậm chí còn cố ý nhắc lại gia quy.
Tất nhiên, nội dung gia quy đã được sửa đổi đôi chút để theo kịp thời đại, ví dụ đối với người trẻ ngày nay, lập gia đình sớm thực sự không thể ép là được, chỉ cần họ tự nguyện kết hôn cũng mừng rồi. Tuy nhiên vẫn có vài điều khoản được giữ nguyên vì mục đích giữ gìn thuần phong mỹ tục, chẳng hạn như yêu cầu con trai cháu trai không được quan hệ ngoài hôn nhân. Ngoài ra còn có quy định rằng ít nhất cậu chủ trẻ kế thừa cơ nghiệp gia tộc phải lấy vợ sinh con, đây là nghĩa vụ bắt buộc phải làm.
Giang Nhất Miên nghe những điều này như nghe sách trời, trong đầu rối tung: "Cái đống vô lý này đến từ đâu? Đại Thanh?"
Phùng Liễm Thần cười nhạt nói: "Sao cậu không đi tìm bạn trai cậu mà xác nhận lại xem."
Giang Nhất Miên càng cảm thấy như mình đang bị trêu chọc, trừng Phùng Liễm Thần bằng ánh mắt cực kỳ đề phòng.
Phùng Liễm Thần thôi cười. Anh ném ly Americano đá vào thùng rác: "Trước đây trong công việc, tôi không nhắm vào cậu nhiều như cậu nghĩ đâu. Tôi chỉ thực sự không đánh giá cao cậu, đầu cơ trục lợi, tự cho mình là đúng, thích bày mấy trò khôn vặt. Nhưng bây giờ tôi vẫn muốn cảnh báo cậu, nếu cậu thực sự thông minh thì đừng chỉ lo xem tôi là kẻ thù tưởng tượng, mà nên cố gắng moi móc càng nhiều càng tốt từ Đàm Hạo Dương.
Khi nào cậu ta lên làm chủ tịch, chắc chắn cậu ta sẽ lấy vợ, cậu nghĩ cậu ta sẽ từ bỏ cái gì vì cậu?"
Giang Nhất Miên mất bình tĩnh, không giấu được suy nghĩ, ánh mắt hắn chớp lóe, như thể đang cố gắng động não quá nhiều trong cùng một lúc. Hắn mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì Phùng Liễm Thần đã quay người, mở cửa ban công rồi đi vào.
Những gì anh vừa nói không hề sai, nhưng cái gọi là gia quy thực chất chỉ là điều khoản mềm mà đại diện gia tộc dùng để ràng buộc các thành viên thôi, chẳng có hiệu lực pháp lý. Một cậu ấm chịu ảnh hưởng của văn hóa Mỹ như Đàm Hạo Dương có thực sự chấp nhận bị ràng buộc không? Khó nói.
Nhưng mặt khác, vì nó có tồn tại nên có lẽ những người đang ôm động cơ thầm kín sẽ không bỏ lỡ cơ hội lợi dụng triệt để.
Ví dụ như Đàm Sĩ Chương.
Phùng Liễm Thần vừa nghĩ ngợi vừa ngước nhìn lên phòng làm việc, ghế giám đốc trống không.Bởi vì đến thứ sáu, khi anh sắp tan làm thì lại nhận được một cuộc gọi từ người bạn thân Trương Viễn Sơn rủ đi chơi.
Trương Viễn Sơn dạo gần đây vừa gặp được người mình thầm thương trộm nhớ nhưng bất hạnh bị người khác cướp mất, đau khổ tột cùng, đang ồn ào đòi ra ngoài tiệc tùng. Nhưng Trương Viên San thì lại đang lo tăng ca làm dự án nên quyết đoán từ chối ngay lập tức, nói rằng tạm thời không có thời gian để đi quẩy với hắn. Phùng Liễm Thần nghĩ đến bảng giá của các loại đồ uống, thực sự không muốn đi chơi lúc này.
Kết quả là Trương Viễn Sơn nổi giận: "Từng người từng người một, có còn là bạn bè không? Tôi đã thế này rồi mà các cậu còn không chịu sinh lòng từ bi?"
Phùng Liễm Thần cười áy náy: "Cũng đành vậy thôi, dạo này tiền bạc eo hẹp, hay là chúng ta đi ăn bình thường thôi?"
"Tính cho tôi hết! Tôi mời! Bao trọn! Được chứ? Nếu cậu vẫn không đến, từ nay chúng ta khỏi làm bạn bè gì luôn."
Đã nói đến nước này, Phùng Liễm Thần đành phải để hắn tự chọn chỗ: "Tôi phải về nhà thay đồ trước."
Trương Viễn Sơn bấy giờ mới vui trở lại, tất nhiên là đồng ý ngay, nhanh chóng gửi định vị trên phố Bar.
Thế là Phùng Liễm Thần tới nơi, hai người tụ lại. Gặp nhau rồi Trương Viễn Sơn lại lên tiếng trước, hắn vòng tay qua vai bạn mình: "Cậu đến đây để an ủi tôi hay để tán gái? Cậu không đến đây để tán tôi chứ?"
Phùng Liễm Thần đi cạnh hắn, luồn qua dưới bảng hiệu: "Không phải thất tình à? Vẫn nói nhiều như vậy, xem ra chẳng có chuyện gì rồi."
Đi bar thì không thể đóng bộ vest chỉnh tề được, Phùng Liễm Thần phải về nhà thay đồ. Anh vẫn mặc áo sơ mi, nhưng theo phong cách hoàn toàn khác so với khi đi làm, đường cắt bó ở eo phác họa ra một tỉ lệ cơ thể với vòng eo thon rất khoa trương và đôi chân dài miên man. Chất liệu màu xám khói phủ xuống, lấp lánh ánh mờ dưới ánh đèn neon, vạt áo không còn đóng thùng kín kẽ quanh eo nữa, mà được kéo ra tùy tiện, hai cúc áo trên cổ không cài để lộ một sợi dây chuyền bạc mỏng.
Vì anh quá đẹp trai, thu hút mọi ánh nhìn, Trương Viễn Sơn bước xuống phố bỗng thấy đắc ý vì được hưởng ké vinh quang: "Nếu tình cờ gặp đồng nghiệp của cậu đến đây thư giãn, thấy cậu thế này có khi không dám lại gần nhận người quen đâu."
Phùng Liễm Thần kéo vạt áo trước: "Vì cái áo 50 tệ một cái mua ở chợ đêm này à?"
Trương Viễn Sơn bật cười lớn: "Thôi đi, cậu không nói thì tôi cũng chẳng muốn phàn nàn. Nguyên bộ này của cậu đem ra lòe người khác còn được, chứ tôi còn nhớ nhé, bao nhiêu năm rồi hả, cậu mua cái này từ cái hồi tốt nghiệp rồi đi chơi với nhau phải không, sao giờ cậu vẫn còn can đảm mặc ra đường thế?"
Phùng Liễm Thần chỉ cười. Trương Viễn Sơn lại chú ý đến sợi dây chuyền của anh: "Mặt dây chuyền này độc đáo đấy chứ, mua khi nào vậy?"
Phùng Liễm Thần lấy xuống đưa cho hắn, nó đã hơi bị oxy hóa: "Lâu rồi, đồ thanh lý của công ty, cũng chẳng đáng giá gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!