Không chờ Phùng Liễm Thần chủ động tìm Đàm Nguyệt Tiên, một cơ hội bất ngờ đã đến. Đàm Sĩ Chương muốn Phùng Liễm Thần đi cùng mình đến dự tiệc của nhà họ Đàm, nhiều thành viên trong gia tộc sẽ có mặt.
Người chủ trì tiệc là ông chú của Đàm Sĩ Chương và Đàm Hạo Dương, về mặt quan hệ, đây là em họ của Đàm Nho. Ông lão này tổ chức tiệc mừng thọ 65 tuổi, vì anh cả mất chưa đầy ba tháng trước nên không làm quá long trọng, chỉ đơn giản là một bữa tiệc nhỏ khiêm tốn tại nhà.
Rất nhiều họ hàng đến dự tiệc. Mọi người đều dựa vào cây đại thụ Đàm Thị để hưởng bóng mát, ai cũng có trong tay ít nhiều cổ phiếu, khoản đầu tư hoặc ủy thác khác nhau, rõ ràng rất thân thiện với Đàm Hạo Dương. Có một ông chú hỏi: "Dương à, khi nào mới nhậm chức?"
Đàm Hạo Dương khiêm tốn đáp: "Cái này không vội. Còn nhiều thứ phải học hỏi."
Một người khác nói: "Cả tập đoàn lớn mà, ai mà quen tay ngay được, phải từ từ thôi."
"Thằng Dương nó thông minh từ nhỏ rồi, không thành vấn đề, một hai năm nữa nhìn lại xem, nó đã lão luyện rồi."
"Dạo này làm ăn khó khăn, mọi người còn trông cậy vào con đưa Đàm Thị lên tầm cao mới, ông nội con ở dưới biết được mới yên tâm."
Đàm Sĩ Chương bị ghẻ lạnh, y không đến gần, cũng chẳng ai để ý đến, y chỉ ngồi một mình ở góc bàn nhâm nhi rượu vang đỏ.
Với Đàm Hạo Dương làm trung tâm, tiếng cười nói càng lúc càng lớn, như muốn phá vỡ cả mái nhà.
Đàm Sĩ Chương mất kiên nhẫn đặt ly xuống, vẫy tay. Phùng Liễm Thần tinh tường nhận thấy, lặng lẽ đến gần. Hai người thì thầm vài lời, Phùng Liễm Thần gật đầu, rồi đột nhiên cảm ứng được điều gì.
Anh ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của Đàm Hạo Dương từ bên kia bàn nhìn về phía hai người họ. Cậu hai này đang nở một nụ cười nửa miệng, cà lơ phất phơ, một ánh mắt dường như thấu hiểu mọi thứ.
Đàm Hạo Dương là một cậu ấm đích thực, thường tươi cười thân thiện với người khác, trên người còn bị gán cho cái mác lăng nhăng, ham chơi và không đáng tin, nhưng đó chỉ là một mặt của gã. Sau khoảng thời gian ở riêng, Phùng Liễm Thần đã thấy được bộ mặt ngay lập tức thay đổi sau lưng người khác của gã, tàn nhẫn, lạnh lùng, trở mặt vô tình, luôn muốn gây ra hỗn loạn.
Trên thực tế, gã khá giỏi trong việc đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy, cố tình ra vẻ trẻ con nông cạn, ngây thơ không hiểu sự đời, đây thực chất là một hình thức tự bảo vệ. Gã không phải là người hiền lành đơn giản.
Đàm Sĩ Chương không để ý, chỉ rót cho mình một ly rượu nữa.
Phùng Liễm Thần đến phòng chờ nơi phục vụ bữa ăn cho nhân viên. Một lát sau, một người giúp việc mời Phùng Liễm Thần ra sau nhà nói chuyện riêng, thì ra là Đàm Nguyệt Tiên chủ động mời.
Đàm Nguyệt Tiên có mái tóc rất ngắn, nếp nhăn khá sâu giữa hai lông mày, tạo ra diện mạo nghiêm nghị, là dáng vẻ của một người phụ nữ mạnh mẽ đã dành cả cuộc đời cho sự nghiệp.
"Tiểu Phùng, hãy kể cho tôi nghe về ban lãnh đạo tập đoàn hiện nay, có những thay đổi gì mới."
Phùng Liễm Thần giữ thái độ rất cung kính, ngoan ngoãn dễ bảo, kể lại đầu đuôi mọi chuyện. Đàm Nguyệt Tiên lại hỏi thêm một số vấn đề khác, nhưng thái độ của bà rất quyết đoán, chỉ hỏi mà không nói nhiều, hiếm khi bày tỏ ý kiến. Phùng Liễm Thần mãi vẫn không tìm được cơ hội nhắc đến chủ đề ủng hộ Đàm Sĩ Chương.
Mãi đến cuối, Đàm Nguyệt Tiên mới hỏi thêm một câu: "Hạo Dương và Sĩ Chương ở công ty làm ăn thế nào rồi?" Vừa rồi trong tiệc, bà hiển nhiên đã tận mắt chứng kiến vài thứ.
Phùng Liễm Thần hồi tưởng lại, tiến lại gần bà, cúi đầu nói gì đó.
Anh nói chuyện xong với Đàm Nguyệt Tiên, trước khi đi, Đàm Nguyệt Tiên bắt tay anh.Ngôi biệt thự của ông chú Đàm có sân sau rộng, nhiều hòn non bộ san sát thành rừng, Phùng Liễm Thần bước đi trên con đường mòn, định quay trở lại nhà trước.
Bên kia, Đàm Hạo Dương vừa mới thoát khỏi đám chú bác, anh em nịnh nọt, tìm chút yên tĩnh ở sân sau. Khi nhìn thấy bóng người cao gầy mặc bộ vest kẻ sọc phía sau hòn non bộ, Đàm Hạo Dương dừng phắt lại.
Hai người oan gia ngõ hẹp.
Nhận ra có người chặn đường phía trước, Phùng Liễm Thần ngẩng đầu lên, thấy Đàm Hạo Dương đang đứng đó, tay cầm điếu thuốc, phun mây nhả khói. Đàm Hạo Dương cười với anh, tiến lại gần hơn, thậm chí còn nhả một làn khói vào anh.
Phùng Liễm Thần không hề ngạc nhiên, bình tĩnh nhìn gã.
Đàm Hạo Dương đùa cợt gọi bà xã: "Ngày nào cũng gặp nhau ở công ty, sao cứ có cảm giác như xa nhau lâu lắm rồi vậy."
Phùng Liễm Thần bất lực nhìn lại gã: "Hình như tôi đã nói với cậu nhiều lần là đừng có gọi như vậy, cậu hai không bao giờ hiểu."
"Nhưng tôi lại thích đấy." Đàm Hạo Dương gãi gãi đầu: "Còn không thì gọi là gì, honey? Baby? Sweetie? Người yêu với nhau gọi biệt danh mới là bình thường, chẳng lẽ gọi nhau bằng cả họ lẫn tên, không có chút lãng mạn, vậy thì chán lắm."
"Cậu có thể để dành mà gọi người tình mới của cậu." Phùng Liễm Thần đầu hàng: "Ít nhất thì giữa chúng ta cũng xong rồi, sau này không cần phải hành hạ nhau nữa."
"Đùa thôi mà làm gì căng. Lúc nào anh cũng nghiêm túc, tôi sợ anh già nhanh đấy, trợ lý Phùng." Đàm Hạo Dương cười tủm tỉm, gã quay đầu nhìn lại phía sau, rồi lại quay lại: "Tin hay không thì tùy anh, nhưng thực ra tôi đã nghĩ đến chuyện này, nếu sau này đưa anh về nhà ra mắt người lớn, anh cứ không thèm nói cười thì chẳng biết có thể hòa hợp với họ được không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!