Chương 11: (Vô Đề)

Phùng Liễm Thần bình tĩnh đáp: "Sếp Sĩ Chương, anh nói đùa. Tôi không nghĩ như vậy."

Đàm Sĩ Chương lại cười: "Có chuyện này tôi còn đang suy nghĩ, nhưng thôi không giấu cậu, thực ra tôi đã điều tra một số thông tin của cậu."

Nụ cười vẫn nở trên khóe miệng y: "Đừng nhìn tôi như thế, cậu biết đi điều tra người khác, tất nhiên tôi cũng sẽ điều tra cậu."

Phùng Liễm Thần nói: "Còn gì nữa? Anh phát hiện ra điều gì?"

Ánh nhìn của Đàm Sĩ Chương khóa chặt vào mặt anh, y lười biếng nói: "Không có gì to tát. Tôi phát hiện ra rằng sáu năm trước, khi cậu còn là chuyên viên tại phòng Thu mua, đã nhiều lần chiếm dụng tiền mua đá quý, thậm chí còn sử dụng trái phép tài khoản cá nhân của mình để kết nối với tài khoản công của đối phương."

Phùng Liễm Thần nín thở.

Bên ngoài cửa sổ, bóng tối bao trùm, hương thơm thoang thoảng trong không khí. Căn phòng này là kiểu bán khép kín, hướng ra hồ, gió nhẹ lướt qua mặt nước thổi vào.

Đàm Sĩ Chương chậm rãi nói tiếp: "Trợ lý Phùng, cậu ngạc nhiên lắm sao? Trí nhớ của cậu tốt như vậy, chắc hẳn vẫn chưa quên."

Nhiều ký ức ùa về trong thoáng chốc.

Điều Đàm Sĩ Chương nói thật ra cũng không sai.

Lúc bấy giờ, Phùng Liễm Thần vừa tốt nghiệp, được tuyển về làm việc ở Đàm Thị, mà lúc đó Vương Nham vẫn chỉ là phó phòng Thu mua. Trưởng phòng là một người khác, một tên mập họ Tôn, tính tình nóng nảy, rất khắt khe, thường bóc lột thực tập sinh và nhân viên mới. Sinh viên mới tốt nghiệp ở độ tuổi đầu hai mươi, chưa có nhiều kinh nghiệm làm việc, thường không cảnh giác với người khác, đặc biệt là cấp trên.

Phùng Liễm Thần đã lọt vào cái bẫy lớn đầu tiên khi bước chân vào xã hội, tài khoản ngân hàng cá nhân của anh bị moi ra để Tôn mập dùng chuyển tiền. Mặc dù anh có nghi ngờ, nhưng đã bị gạt rằng "đây là thông lệ của công ty", dưới áp lực như vậy, anh không thể phản kháng.

Sau đó, việc Tôn mập thông đồng với nhà cung cấp để nhận hối lộ, chiếm dụng công quỹ đầu cơ chứng khoán bị phanh phui, Phùng Liễm Thần đương nhiên bị liên lụy. Tiền đã qua tay anh, tài khoản là do anh mở, anh rất khó phủ nhận mối liên hệ của mình. Công ty tiến hành một cuộc điều tra nội bộ, anh ngồi ở một bên phòng họp, phía bên kia là một nhóm đông đúc toàn lãnh đạo, mặt mày nghiêm nghị, gay gắt chất vấn anh.

Bây giờ nghĩ lại, anh vẫn nhớ cái ống kính máy quay tối tăm, và ánh đèn đỏ trên máy ghi âm. Vào thời điểm đó, Phùng Liễm Thần thật sự đã suýt phải đối diện với án tù.

Kết quả cũng khá may mắn, người nào sáng mắt đều có thể thấy rằng một chàng trai trẻ mới ra trường như anh chẳng qua là bị người ta lợi dụng như công cụ. Cho nên Đàm Nho không truy cứu tới cùng. Sau cùng Tôn mập bị khởi tố, Phùng Liễm Thần chỉ phải viết bản tự kiểm điểm thừa nhận lỗi lầm, công ty cho anh một cái Giấy Bãi nại, sự việc được sang trang.

Bên cạnh đó, trong quá trình hợp tác điều tra, Phùng Liễm Thần đã hỗ trợ thu thập chứng cứ, khiến cho Đàm Nho bắt đầu để ý đến năng lực của anh, điều chuyển lên ban thư ký, từ đó anh dần dần được bồi dưỡng và đề bạt.

Sự việc đã trôi qua nhiều năm, vụ án năm đó vẫn được giữ kín, chỉ có một số ít người biết đến. Bây giờ Đàm Sĩ Chương đào lại chuyện cũ, quá nửa là có ác ý.

"Tôi đã nói rồi, không có gì to tát cả." Y nói: "Tôi biết trợ lý Phùng ban đầu đã nhận được Giấy Bãi nại, mặc dù người ra quyết định là ông nội tôi đã không còn nữa, tổ điều tra đã giải tán từ lâu, tôi tin rằng giấy trắng mực đen sẽ không lừa dối bất kỳ ai."

Phùng Liễm Thần chỉ nhìn y, không nói gì.

Đàm Sĩ Chương ra hiệu cho anh: "Đừng đứng đó, ngồi xuống đi."

Phùng Liễm Thần đứng hai giây, rồi ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện, cằm hơi ngước lên, liếc nhìn Đàm Sĩ Chương.

Đàm Sĩ Chương nói tiếp: "Tuy nhiên, tôi vẫn chưa hiểu rõ một vài chi tiết. Theo tôi biết, chiếm dụng công quỹ, lợi dụng chức vụ chiếm đoạt tài sản là tội hình sự, việc truy tố phải do viện kiểm sát thực hiện, về mặt lý thuyết, đơn vị bị hại hình như không có quyền quyết định không truy tố..."

Phùng Liễm Thần đặt tay lên tay vịn, giọng điệu vẫn bình tĩnh, anh chủ động nói: "Ban đầu, công ty tự tiến hành điều tra, vì nể tình tôi còn quá trẻ, không muốn hủy hoại tương lai của tôi nên mới cố gắng mắt nhắm mắt mở trong các bước điều tra, đến lúc phải trình báo cảnh sát, thậm chí còn cố tình che giấu giúp tôi ở nhiều mặt. Trên thực tế, số tiền công quỹ đã qua tay tôi tổng cộng lên tới một con số khổng lồ, nếu tôi thực sự bị truy tố với tư cách là đồng phạm, dù có thuê một luật sư giỏi cũng không đảm bảo có thể thoát tội."

Anh hỏi Đàm Sĩ Chương: "Anh đang có ý đe dọa tôi à?"

Đàm Sĩ Chương nói: "Tôi chỉ mong cậu có thể trung thành hơn."

Phùng Liễm Thần nhìn y đứng dậy, Đàm Sĩ Chương rót tự cho mình một chung rượu. Hương hoa trong không khí nồng hơn, phía bên kia là mặt nước hồ sẫm màu.

Y uống hết rồi đặt chung rượu xuống bàn: "Tôi thấy rõ được, từ đó về sau, trợ lý Phùng đã tiến bộ hơn, không còn để lại sơ hở gì. Cậu đừng hiểu lầm tôi, một điểm yếu cũ rích không quan trọng này vẫn sẽ an toàn ở chỗ tôi. Đang yên đang lành chẳng lẽ tôi lại rảnh rỗi đi gọi cảnh sát bắt cậu? Không đến nỗi đó. Tôi chỉ hy vọng liên minh của chúng ta sẽ có một nền tảng hợp tác vững chắc hơn. Cậu nghe lời, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Chỉ cần cậu không có hai lòng, không nghĩ tới việc phản bội tôi, thì tại sao phải lo lắng về những chuyện nhỏ nhặt này?"

Ánh mắt Phùng Liễm Thần lạnh đi, anh đột nhiên cong khóe môi: "Nếu như có chuyện gì tôi không tuân lệnh thì sao?"

Đàm Sĩ Chương bình tĩnh nhìn anh: "Vậy thì tôi sẽ không hứa bất cứ điều gì." Y chẳng tin vào ơn tri ngộ hay vua tôi hòa hợp gì cả, ít nhất là bây giờ không còn kịp bồi đắp tình nghĩa nữa. Vừa ban ơn vừa đe dọa là một cách tiếp cận trực tiếp hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!