Chương 10: (Vô Đề)

Jessica quay lại nơi làm việc, vỗ tay: "15 phút nữa có cuộc họp, có một số thay đổi về công việc và nhân sự cần thông báo."

Thực tập sinh nhanh chóng gửi thông báo cho nhóm, mọi người đều trả lời đã nhận được.

Ngô Lôi vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ có đôi tay đang gõ phím là dừng lại một lúc. Cô chuyển từ giao diện làm việc sang cửa sổ trò chuyện riêng tư, gửi tin nhắn cho một người bạn học cũ: "Chắc lần này không phải là mình rồi."

Bạn học trả lời ngay: "Hở? Không phải chứ? Tự tin hơn nào, ném hết tất cả các giải thưởng cậu đã giành được vào mặt sếp cậu, dựa vào thực lực để nói chuyện, chẳng lẽ họ muốn cậu làm công việc trợ lý thiết kế không có tính sáng tạo suốt mấy năm nữa? Vậy thì mình phải nghi ngờ công ty của cậu có gì mờ ám."

Bạn học nói thế này thật ra chỉ đang đùa. Ngô Lôi gõ một chuỗi chữ dài, rồi liên tục nhấn phím xóa, xóa từng chữ một. Cô liếc nhìn sang bên phải. Bên kia lối đi, Giang Nhất Miên đang quỳ trên ghế văn phòng bằng một chân, tay đặt trên tựa đầu, vừa nói vừa cười, đang trò chuyện sôi nổi với mọi người, có vẻ không hề bận rộn. Nhưng cô nghe loáng thoáng rằng vị trí đó có khả năng là dành cho hắn.

Ngô Lôi gõ lại một dòng vào khung chat: "Đó chỉ là giải thưởng nhỏ giành được hồi còn là sinh viên, có lẽ không đủ giá trị."

Cô chưa kịp nói tiếp, đồng nghiệp ngồi cạnh đứng dậy, đấm vai: "Đi thôi, vào phòng họp thôi."

Mọi người vừa gọi nhau vừa đi về phía phòng họp. Giang Nhất Miên bước nhanh, giành vào cửa trước.

Trong phòng họp nhỏ được ngăn cách bằng kính cường lực, Jessica tuyên bố: "Tiểu Lôi, từ bây giờ cô sẽ tiếp quản một số công việc của Kỳ Khang."

Ngô Lôi đang viết nội dung công việc lên một tờ giấy, lại nghe Jessica ho lên một tiếng, gọi tên đầy đủ của mình. Đầu bút trượt một cái, vẽ ra một đường nét đầy nghi hoặc. Nhưng bất kể lý do là gì, khi ra khỏi cửa Ngô Lôi cũng thở phào nhẹ nhõm, kìm nén niềm vui trên mặt, trở về chỗ ngồi.

Giang Nhất Miên nán lại phòng họp một lúc, chờ mọi người ra hết rồi mới cắn môi gõ cửa phòng làm việc của Jessica: "Jessica, tôi muốn biết..."

"Ồ, Nhất Miên à, chuyện gì?"

"Tại sao lần này người lên chính thức... là Ngô Lôi?"

Quả nhiên là hắn đã tìm đến, chìa tay ra đòi hỏi, khiến Jessica đau đầu. Cô ta né tránh câu hỏi: "Tất nhiên là do bộ phận chúng ta có nhiều cân nhắc khác nhau..."

Giang Nhất Miên cố tranh giành cho mình: "Nhưng, chẳng phải tất cả trợ lý thiết kế như chúng tôi đều bắt đầu từ cùng một điểm sao? Nếu đúng như vậy thì tôi không nghĩ mình tệ hơn cô ta đâu. Suy cho cùng, thậm chí còn chẳng có sát hạch gì, cứ thích đẩy ai lên thì người đó được lên, sao có thể đảm bảo công bằng?"

Jessica dù sao vẫn là trưởng phòng, cô ta lập tức đanh mặt: "Vậy cậu muốn làm gì?"

Giang Nhất Miên cũng xụ mặt, không nói gì.

Jessica lại hạ giọng, nửa dỗ dành nửa hù dọa: "Được rồi, lần này chủ yếu là ý của sếp Sĩ Chương, anh ấy nghĩ Ngô Lôi là ứng cử viên phù hợp hơn, chắc chắn có lý do của mình. Cậu cũng đừng nản lòng, tiếp tục cố gắng, sau này vẫn có rất nhiều cơ hội."

Giang Nhất Miên tức tối đi ra.

Nhưng càng nghĩ hắn càng thất vọng, vào công ty lâu lắm rồi, ngay cả một vị trí thiết kế chính thức cũng khó trèo lên, sao mà không thất vọng được. Mọi người đều bắt đầu với vai trò trợ lý, ở giai đoạn này chỉ có thể giúp đỡ người khác, không thể tự thiết kế sản phẩm, điều Giang Nhất Miên vừa nói cũng là thật lòng, hắn không tin, giữa họ có thể có khoảng cách lớn đến thế sao? Việc chọn ai chỉ là vấn đề sở thích của sếp, nói một lời là xong.

Đàm Hạo Dương vốn đã hứa chắc chắn sẽ đánh tiếng với leader của hắn, chuyện nhỏ thôi, không thành vấn đề. Nhưng cuối cùng, không ai coi trọng điều đó.

Giang Nhất Miên nhắn tin cho Đàm Hạo Dương, nghe tin gã đang ở văn phòng liền lên tầng 28.

Thế nhưng Đàm Hạo Dương cũng chẳng hiểu ra sao: "Anh đã nói với Jessica về chuyện này rồi."

Gã liếc nhìn Giang Nhất Miên trong lòng: "Nếu cô ấy không chọn em thì thôi vậy, có lẽ có lý do nào đó, lần sau lại tính."

Giang Nhất Miên vòng tay qua cổ gã: "Lần sau là khi nào? Chẳng lẽ phải đợi đến khi công ty con thiếu nhân viên rồi mới cử em xuống đó à?"

Đàm Hạo Dương tỏ ra không quan tâm: "Cả công ty chỉ có mỗi một một phòng thiết kế, em thật sự phải tự treo mình trên một cái cây sao? Ngày ngày ngồi vẽ, không tốt cho cột sống cổ. Thà em sang phòng Marketing, hay là phòng Thương hiệu, hay là phòng Đầu tư, phòng Kinh doanh, không phải đều tốt sao, hoặc không thì em vào ban thư ký, ngồi ngoài văn phòng của anh, giúp ông xã làm vài việc?"

Giang Nhất Miên bĩu môi: "Em không đi, em muốn làm thiết kế, đó gọi là theo đuổi nghệ thuật."

Đàm Hạo Dương nói đùa: "Được thôi, nếu em có hoài bão nghệ thuật cao cả thì hãy tự tìm cách thăng tiến đi."

Hầu hết thời gian gã đều coi thường Giang Nhất Miên vì hắn thiển cận. Có lẽ gã không biết rằng trong lòng Giang Nhất Miên cũng đang chửi mình là đồ ngốc. Thật nực cười, làm thư ký, làm lên tới cao nhất cũng chỉ là kẻ bưng trà rót nước cho người ta, có ai từng nghe đến thư ký cao cấp chưa? Đầu tư, Marketing, thương hiệu hay các phòng khác cũng chỉ thế thôi, nói trắng ra cũng chỉ là nô lệ tư bản, làm đến kiệt sức vẫn là làm công cho người khác.

Giang Nhất Miên không có năng lực đó, cũng không muốn chịu khổ. Thứ mà hắn học là thiết kế trang sức. Trong những người tốt nghiệp chuyên ngành này, chắc phải có đến chín trên mười muốn trở thành nhà thiết kế độc lập, tạo ra thương hiệu cá nhân của riêng mình. Một khi nổi tiếng, được công nhận, được ngưỡng mộ thì sẽ gặt hái được cả danh vọng lẫn tiền tài, ai lại không mong đợi một con đường rải đầy hoa như vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!