Tập đoàn Vàng bạc Đá quý Đàm Thị.
Phùng Liễm Thần đi thang máy lên tầng cao nhất. Trời đã tối, giờ làm việc đã qua lâu rồi, nhưng đèn trong văn phòng ban thư ký vẫn còn sáng trưng. Thư ký trưởng Nicole và mấy thư ký cấp dưới vẫn ở lại đây chờ lệnh, có người cầm cà phê đen, người khác thì ngáp dài.
Người cầm trịch cả tập đoàn, chủ tịch kiêm tổng giám đốc, "Vua Châu báu" Đàm Nho bất ngờ lên cơn đột quỵ ngay tại văn phòng. Xe cấp cứu đến, ông nằm trong ICU một ngày, cuối cùng vẫn không qua khỏi. Bản cáo phó đã được gửi tới các cơ quan truyền thông, đăng tải rộng rãi trên báo chí và truyền hình. Hiện nay người nhà họ Đàm đang bận chuẩn bị tang lễ. Tất nhiên, nội bộ công ty cũng bị ảnh hưởng, mọi người cảm thấy bất an, có nhiều suy nghĩ khác nhau.
"Mọi người có nhớ không, hai năm trước chủ tịch Đàm bị đột quỵ một lần rồi, không chờ hoàn toàn bình phục đã quyết tâm trở lại công ty, ông ấy nói mình sống đến già thì làm việc đến già. Lúc đó tôi thực sự rất lo, làm việc liều mạng như thế thì sức ai mà chịu nổi..."
"Có lẽ là cái số rồi. Nhưng mọi người nói xem, chủ tịch Đàm qua đời, ai sẽ là chủ tịch tiếp theo của chúng ta?"
"Hai ứng cử viên, vấn đề chỉ là chọn một. Hoặc là cậu cả, hoặc là cậu hai thôi."
"Cô thân với anh Phùng, anh ấy lại là trợ lý cao cấp, vậy mà không tiết lộ riêng cho cô cái gì à?"
"Tôi? Mấy hôm nay anh Phùng và ban lãnh đạo công ty làm việc suốt ngày đêm, chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và công ty không ngơi nghỉ, tôi nào dám nhiều chuyện? Dù sao thì chờ di chúc được công bố, chúng ta sẽ biết kết quả."
"Tôi đoán sản nghiệp khổng lồ này quá nửa sẽ rơi vào tay cậu hai."
"Sao mọi người lại nghĩ vậy? Cậu cả có gì kém?"
"Vì con người đều thiên vị, có bao nhiêu người có thể đối xử bình đẳng với tất cả chứ? Chính cố chủ tịch Đàm cũng có khuynh hướng đó. Không thấy vai trò của anh Phùng là gì à, cũng giống như thái phó được chủ tịch Đàm đích thân khâm điểm, từ khi cậu hai vào công ty, dù làm sản phẩm hay tiếp thị đều có anh Phùng ở bên hướng dẫn. Tại sao cố chủ tịch Đàm không cho anh Phùng đi phò tá cậu cả?
Chẳng phải đã giải thích được vấn đề rồi sao... "
Phùng Liễm Thần đẩy cửa kính ra, nhóm thư ký đang líu ríu liền im bặt, ai nấy đều chào "anh Phùng".
"Mọi người muốn thảo luận chuyện này cũng đừng ngang nhiên như vậy." Phùng Liễm Thần nhắc nhở: "Ở ngoài còn nghe thấy. Họa từ miệng mà ra, nhất là ở bộ phận như chúng ta, nếu có người có ý đồ xấu lợi dụng để gây chuyện, chắc chắn sẽ tạo ra rắc rối không lường trước được."
Ban thư ký trực thuộc văn phòng Ban điều hành, Nicole ngay lập tức trả lời: "Xin lỗi, tôi sơ suất quá, lần sau sẽ không để chuyện này xảy ra nữa."
Phùng Liễm Thần tháo kính ra lau, vẻ mặt mệt mỏi: "Hôm nay không cần tăng ca nữa, mọi người về nhà đi, mấy ngày nay mọi người vất vả rồi."
Chủ tịch vừa mới mất, nhân viên đều rất ăn ý, không ai mặc đồ màu mè đi làm. Anh cũng mặc một bộ vest đen giản dị, khiến cho làn da vốn đã trắng trông càng nhợt nhạt hơn. Chỉ có điều quần áo được cắt theo kiểu cũ, chất liệu thì nặng, trông hơi ngột ngạt, ưu điểm là vóc dáng của Phùng Liễm Thần thanh mảnh, cao ráo, khí chất không bị trang phục lấn át.
Nghe nói không phải thức khuya nữa, mọi người đều thu dọn đồ đạc về nhà như vừa được ân xá. Ban thư ký chỉ còn lại sự im lặng.
Phùng Liễm Thần tắt đèn trần, cất bước đi về phía văn phòng chủ tịch, tháo tấm biển kim loại khắc chữ "Đàm Nho" ra.
Anh là trợ lý cao cấp, năm đó được cố chủ tịch một tay đề bạt, mới chớp mắt đã ở trên cương vị này năm năm. Quyền hạn không quá lớn, nhưng cũng không quá nhỏ, tất cả công việc thường ngày của chủ tịch đều thuộc phạm vi anh có thể nhúng tay vào. Năm năm qua, người khác gặp anh đều nể mặt Đàm Nho, cung kính gọi một tiếng "sếp Phùng". Nhưng với Phùng Liễm Thần, đạo đức nghề nghiệp của anh là đặt mình vào đúng vị trí, luôn biết điều gì nên làm, điều gì không nên.
Anh nhìn lại bảng tên của Đàm Nho lần cuối. Đây là tài sản của công ty, phải trả lại cho phòng Hành chính, lưu trữ trong kho, sau này có lẽ sẽ bị phủ bụi trong một góc nào đó, không có cơ hội được lấy ra nữa.
Văn phòng này và tập đoàn Đàm Thị đều sẽ nghênh đón chủ sở hữu mới, nhưng người chiến thắng vẫn chưa rõ là ai, mưa gió đang cuồn cuộn kéo đến.Tiếp theo phải đến phòng Quan hệ công chúng thảo luận về cách ứng phó với giới truyền thông, Phùng Liễm Thần mở cửa thoát hiểm, đi cầu thang xuống hai tầng dưới.
Vậy mà có người nấp trong bóng tối, đột nhiên tấn công, một cơ thể đàn ông nóng bỏng áp sát vào. Phùng Liễm Thần chưa kịp nói gì thì người kia đã nhanh chóng che miệng anh: "Suỵt, ôm một cái."
Phùng Liễm Thần thả lỏng người. Âm thanh phía sau là của cậu hai mà nhóm Nicole đang bàn tán.
Đàm Hạo Dương, hiện là giám đốc marketing của tập đoàn.
Cháu trai thứ hai của Đàm Nho.
Phùng Liễm Thần nhanh chóng thoát ra: "Vẫn còn ở công ty, cậu làm gì vậy?"
Giọng Đàm Hạo Dương trầm xuống: "Bà xã, tôi vẫn không thể chấp nhận được, ông nội đã mất thật rồi."
Phùng Liễm Thần dừng lại hai giây, thở dài khe khẽ rồi vỗ nhẹ vào cổ tay gã: "Xin chia buồn. Đừng quá đau buồn."
Tuy cố chủ tịch ra đi thật đột ngột, nhưng căn bệnh của ông đã kéo dài từ lâu, mọi người đều không hề bất ngờ. Anh an ủi Đàm Hạo Dương: "Sức khỏe của chủ tịch Đàm đã có dấu hiệu báo động đỏ từ lâu, không chỉ các bác sĩ cố gắng khuyên, chúng tôi cũng đang khuyên nhủ, ông ấy hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình nhất, chỉ là muốn chạy đua với thời gian.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!