Chương 9: Vậy còn tình đầu thì sao?

Để đề phòng, Lâm Miêu còn muốn tìm một con mèo khác để xác nhận lại. Cậu tìm thấy một bạn mèo mun rất thông minh ở khu ký túc xá. Chú mèo mun lười nhác nằm trên bồn hoa, bộ lông đen lại ánh lên sắc đỏ dưới ánh mặt trời.

Nói chính xác thì đây là một chú linh miêu*.

Lâm Miêu ra hiệu và giải thích để hỏi nó một lúc lâu, còn đưa nó tới dưới bậu cửa sổ để nhìn xem.

Mèo mun nghiêng nghiêng đầu: [Mèo cam? Cái con mèo cam mới đến mà sặc mùi người đó hả?]

Nó nhảy lên bậu cửa sổ, hếch mũi ngửi một hồi: [Đúng là bên trong có mùi của con mèo cam đó, nồng lắm.]

Lâm Miêu hoang mang chớp mắt.

Vậy là...... Lan Thâm thật sự gạt cậu sao?

Mèo mun đính chính lại một chút: "Nhưng mà hình như có chút khác lạ, không nói rõ được.

"Sức tập trung của mèo rất ngắn ngủi, chú mèo mun nhanh chóng ngoảnh đầu nhìn chim chóc trên cây. Lâm Miêu cũng không làm khó nó, dù sao thì không dễ gì mới xác nhận được vị trí này. Cậu cho mèo mun súp thưởng, thật lòng cảm ơn nó. Lần tiếp theo khi hai người họ gặp nhau ở bệnh viện, Lâm Miêu giơ điện thoại lên trước mặt Lan Thâm."Anh tự nhìn đi." Lâm Miêu mím môi, cảm thấy giọng điệu của mình không ổn lắm nên dừng lại một chút.

"..... Không phải anh nói anh không nuôi mèo sao? Vậy tại sao Cục Cưng lại chui vào ký túc xá của anh thế?"

Lâm Miêu nhíu mày nhìn Lan Thâm, giọng còn có chút ấm ức vì bị lừa gạt.

"Trước kia anh quan tâm Cục Cưng như thế, có phải vì nó vốn là mèo của anh không?"

Lan Thâm thấy có vẻ Lâm Miêu thật sự buồn rồi, anh vội vàng giơ tay lên thề: "Anh thật sự không nuôi mà, không lừa em đâu."

"Có thể nó muốn vào ký túc xá của anh vì anh có duyên với mèo thì sao?"

"Rõ ràng là..., vậy tại sao....

"Lâm Miêu khựng lại, không nói nữa. Cậu đâu thể nói là con mèo khác đánh hơi thấy được. Rầu thật chứ."Không thì vậy đi, anh đưa em về phòng anh kiểm tra, vậy thì em yên tâm rồi chứ?

"Lan Thâm đã nghĩ biện pháp giải quyết từ lâu rồi. Mắt Lâm Miêu sáng lên:"Được, hôm nay tới luôn.

"Không cho anh cơ hội thu dọn hay che giấu. Lan Thâm còn mong gì hơn thế nữa. Wattpad: _bjyxszd_0810 Vừa tan làm, Lan Thâm lập tức đưa Lâm Miêu về ký túc xá. Đều là nam sinh nên người quản lý cũng không quá nghiêm khắc, Lâm Miêu dễ dàng lẻn vào trong."Đây, kiểm tra đi."

Lan Thâm thản nhiên mở cửa.

Lâm Miêu ló đầu vào, giơ tay bật đèn lên.

Nơi năm 4 ở là ký túc xá kiểu cũ, không phải trên giường dưới bàn, mà là hai chiếc giường tầng và bốn cái bàn học đặt bên cạnh.

Bàn của Lan Thâm được sắp xếp gọn gàng, đặt gọn những cuốn sách chuyên ngành.

Lâm Miêu nhìn lướt qua, sau đó ngượng ngùng thu hồi ánh mắt.

Không có ổ mèo, không có nhà cây, không có gậy trêu mèo, không có chậu cát, chẳng có bất cứ đồ dùng gì liên quan đến mèo cả.

Thậm chí còn không có thức ăn cho mèo.

Trên mặt đất cũng không có sợi lông mèo nào.

Những thứ khác thì còn có thể che giấu, nhưng Lan Thâm đâu thể có khả năng dọn sạch đến từng sợi lông được. Mà nếu trong phòng có nuôi mèo, ít nhiều gì cũng sẽ có một mùi hương đặc thù trong không khí. Nhưng phòng ký túc của Lan Thâm rõ ràng không hề có.

Vậy tại sao con mèo mun kia lại cho rằng mèo cam ở trong phòng này chứ.......

Những suy đoán thoáng qua nhanh chóng biến mất khỏi đầu óc Lâm Miêu, nhưng cậu vẫn thấy là lạ sao đó.

Trăm nghe không bằng một thấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!