Ngày hôm sau, vừa học xong thì Lâm Miêu lập tức chạy tới bệnh viện, đi thẳng đến bộ phận cứu trợ.
Qua một đêm nghỉ ngơi, bé tam thể lông dài đã có sức sống hơn rất nhiều, được chuyển vào lồng sắt bình thường.
Có vẻ nó còn nhận ra Lâm Miêu nên nâng chóp mũi lên ngửi ngửi đầu ngón tay cậu, vui vẻ kêu meo meo. Dù đang cách lồng sắt vẫn ra sức làm nũng, trổ ra phẩm chất mèo cưng ưu tú của mình.
Tim Lâm Miêu nhũn ra rồi.
Tạ Hinh Lan cũng đi đến bên cạnh, mở lồng sắt ra giúp cậu: "Ôm nó cái đi."
Lâm Miêu thuần thục vuốt mèo, lật người bé lại thì thấy: "Là một công chúa này."
Mèo con có sức sống rất ngoan cường, phát ra tiếng kêu siêu lớn siêu vang dội.
"Chị, nó làm sao vậy?"
Tạ Hinh Lan vội lấy sữa ra pha, rồi đưa bình cho cậu đút: "Đói rồi đó."
"Loại mèo nhỏ thế này cứ hai ba tiếng là phải bú một lần, hôm qua Lan Thâm trực cả đêm, chẳng ngủ được bao nhiêu."
Lâm Miêu lập tức nhíu mày, mặt đầy áy náy, ấp úng không nói gì.
"Thế anh ấy vẫn đang nghỉ ngơi ạ?"
Tạ Hinh Lan nhìn đồng hồ, đã 11 giờ rồi: "Chắc là dậy rồi nhỉ? Em đi xem xem, chiều nay cậu ta có tiết học đó, gọi dậy ăn cơm còn chuẩn bị mà về."
"Ấy, chị không đi ạ?
"Lâm Miêu phát hiện Tạ Hinh Lan không đi theo, cậu cũng dừng bước lại. Tạ Hinh Lan nhịn không trợn trắng mắt. Cô cũng muốn chứ, mắc công lúc đầu còn tưởng vận đào hoa tới rồi. Chẳng lẽ cô không đẹp à? Dù gì cũng là con gái rượu trong nhà đó!"Em tự đi đi." Cô nàng vẫn không nhịn được mà bĩu môi, "Chị chẳng đi để mà quấn tị hiềm vô người, mắc công cậu ta suốt ngày phải nói nam nữ thụ thụ bất thân.
"Lâm Miêu bất đắc dĩ gật đầu. Cậu đi gõ cửa phòng nghỉ:"Anh ơi, anh dậy chưa ạ?
"Cửa phòng không khoá, cậu vừa chạm nhẹ nó đã mở ra. Lâm Miêu không còn cách nào, chỉ có thể nhìn thử vào. Bên trong còn kéo rèm cửa sổ nên hơi tối. Lâm Miêu lại gọi thêm vài tiếng nữa, người trên giường trở mình, nói mớ vài tiếng, có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ."Đàn anh, em vào nhé?"
Lâm Miêu bất đắc dĩ, đi đến mép giường tưởng vỗ vỗ vào vai Lan Thâm, "Anh mau dậy ăn cơm đi, chiều còn có tiết học đó.
"Tay Lâm Miêu vừa nâng lên, Lan Thâm đã đột nhiên xoay người kéo tay cậu. Lâm Miêu không kịp đề phòng, bị kéo ngã xuống người anh. Cậu sợ tới mức vội chống người dậy, sợ đè vào người anh:"Em xin lỗi, em xin lỗi......"
"Cục cưng, đừng quậy.
"Giọng Lan Thâm mang ý trấn an, tiện tay xoa xoa. Lâm Miêu kinh ngạc. Cục cưng? Ảnh gọi ai là cục cưng? Đàn anh có bạn gái rồi sao? Lâm Miêu ngây người hai giây, rồi mới vội nhỏ giọng hỏi:"Đàn anh, anh tỉnh chưa?"
Lúc này hình như Lan Thâm mới từ từ tỉnh táo lại: "Ơ...... Lâm Miêu, mấy giờ rồi?"
"11 giờ, Chị Hinh Lan bảo em tới gọi anh dậy."
Lan Thâm xoa mặt rồi ngồi dậy.
"Xin lỗi nhé, anh ngủ quên mất.
"Lâm Miêu nhìn hai quầng thâm nhạt dưới mắt anh, hơi mím môi. Trong lòng thấy không được vui cho lắm, nhưng hình như không phải do áy náy. Cậu cố gắng nói với giọng điệu thoải mái:"Chắc đàn anh ngủ ngon lắm, em gọi mà không tỉnh, còn nhận nhầm người nữa."
Lâm Miêu nói xong thì lập tức hối hận.
Tại sao tự dưng cậu lại nói mấy lời này chứ.
Dường như trong lòng cậu đang vướng mắc gì đó.
Rõ ràng hai người mới quen nhau được mấy ngày, dựa theo nguyên tắc giao tiếp thì không nên nói mấy lời quá giới hạn như vậy. Nó có hơi xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Trước kia cũng chưa từng nghe Lan Thâm có bạn gái, chắc là anh không muốn người khác biết được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!