Chương 5: Chen chúc chung giường

Lâm Miêu cảm giác như trái tim sắp nhảy ra khỏi cuống họng rồi.

Cả hai đang gần nhau quá!

Giao tiếp đúng là kinh khủng! 

Lâm Miêu mơ hồ nghĩ.

Lan Thâm thấy cậu ngây người, bất đắc dĩ nói: "Sao mà dễ bắt nạt quá vậy? Bảo sao Tạ Hinh Lan không yên tâm về em."

"Đâu, đâu có," Lâm Miêu cúi gằm mặt, vành tai lại đỏ ửng lên, cố nói sang chuyện khác, "Mau trở về làm việc thôi!

"Lan Thâm biết dừng lại đúng lúc. Nhưng mặt mày tươi rói, không giấu được tâm trạng vui vẻ. Lâm Miêu nhanh chóng hoàn thành công việc tình nguyện, rồi gần như chạy trối chết. Lan Thâm nhìn phản ứng của cậu, sợ mình bắt nạt cậu quá đáng. Vậy nên tối đó lúc tan tầm, anh gấp rút biến thành mèo đi thăm dò. Anh đã nắm rõ thời gian Lâm Miêu cho mèo ăn từ lâu rồi, nên giờ chỉ cần nằm vùng trước."Meo meo! Lâu rồi không gặp ha Cục Cưng."

Lâm Miêu nhìn thấy chú mèo cam ngồi ngay ngắn, vui vẻ mở đồ ăn cho nó.

"Nào Cục Cưng anh yêu nhất, tới ăn nhiều chút nha."

"Mèo méo meo!

"[Anh cũng yêu vợ nhất!] Trông có vẻ tâm trạng trông tệ. Lan Thâm thở phào nhẹ nhõm. Trước tiên anh làm nũng trên đùi Lâm Miêu, rồi sau đó mới từ tốn ăn cơm. Lâm Miêu không có tiết học, thoải mái ngồi chơi chung với mèo. Chờ mèo cam cơm nước xong, cậu bế nó lên đùi, cẩn thận xịt đuổi công trùng cho nó một lượt từ trong ra ngoài. Mèo cam cực kỳ nghe lời, đến uống thuốc còn không cần phải ép. Tự há mồm rồi nuốt ực xuống. Lâm Miêu vừa vuốt mèo, vừa nói chuyện với nó theo thói quen."Có nhớ anh không? Bây giờ ban ngày anh phải tới bệnh viện, không có thời gian đi cho mèo ăn......

"Nói đến chuyện này, Lâm Miêu lại trầm mặc một hồi. Đến khi mở miệng lần nữa, giọng cậu đã hạ xuống hai tông:"Công việc khó quá đi, không đúng, là ở chung với người khác khó quá."

"Cục Cưng biết không? Hôm nay suýt chút nữa thì sai sót trong công việc của anh đã gây rắc rối cho người khác đó, may mà giải quyết được."

"Không biết người ta sẽ nghĩ gì về anh nữa, haiz......

"Vành tai của mèo cam run lên. Sao lại là sai sót trong công việc của em? Rõ ràng là tên kia tự điền sai số căn cước mà."Quả nhiên là anh không làm được kiểu công việc này.

"Lâm Miêu mím môi, vặn ngón tay. Đột nhiên cảm giác lòng bàn tay ngưa ngứa. Cúi đầu thì thấy mèo cam đang nhét đuôi mình vào tay cậu. Mèo cam nghiêng nghiêng đầu:"Meo~u.

"[Không phải lỗi của em, em làm rất tốt mà.] Lâm Miêu bật cười:"Bé mèo nhỏ như em thì biết gì chứ.

"Lan Thâm bĩu môi, lẩm bẩm một tiếng, dùng cái đuôi quắp lấy tay Lâm Miêu. Rõ ràng là người rất có năng lực, sao lại thiếu tự tin như vậy chứ?"Nhưng may mà có đàn anh giúp đỡ anh......

"Thân hình mèo cam khựng lại, ngay sau đó ngáp một cái để che giấu. Lâm Miêu lẩm bẩm:"Đàn anh Lan Thâm đó kỳ lạ lắm, kiểu, một lời khó nói hết ấy......"

Mèo cam nhỏ nhen thu cái đuôi lại.

"Nhưng mà, chắc hẳn anh ấy là người tốt...... nhỉ? Rất nhiệt tình, ở chung cũng dễ chịu."

Mèo cam nghe thấy lời này, hài lòng chép miệng: "Meoo.

"[Vợ mình có mắt nhìn thật đó.] Lâm Miêu đã sớm quen với cái miệng sến súa của mèo cam, không hề chê bai nó mà bế lên xoa loạn để trút bỏ áp lực công việc. Lan Thâm không chỉ không kháng cự, ngược lại còn không biết xấu hổ mà chui vào lòng Lâm Miêu. Nếu không phải cổ áo thun của Lâm Miêu nhỏ, chắc chắn anh có thể chui vào trong rồi."Rồi rồi, đừng quậy."

Lâm Miêu kéo nó ra.

Mèo cam vẫy vẫy cái đuôi đầy vô tội.

Dù sao thì mục đích của hôm nay đã đạt được rồi, Lan Thâm tung tăng chạy về ký túc xá.

——

Công việc trong bộ phận cứu trợ vẫn diễn ra hằng ngày.

Nhưng đôi khi sẽ có trường hợp khẩn cấp xảy ra.

Hôm nay trời thu vừa lạnh vừa mưa rất to.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!