Lâm Miêu ngẫm nghĩ kỹ lại, vẫn không nhận ra trùng hợp ở chỗ nào.
"Em xem," Lan Thâm giải thích , "Gần như lần nào anh hóa thành mèo cũng đều gặp được em, hơn nữa mỗi lần có mèo gặp nạn, anh đều thuận lợi biến hình được."
"Bình thường có cố gắng cách mấy cũng chưa chắc thành công, vậy mà lần này lại được ngay."
Lan Thâm day day ấn đường, chạm phải ánh mắt đầy lo lắng chân thành của Lâm Miêu. Anh chỉ đành cười bất đắc dĩ: "Chắc do anh suy nghĩ nhiều thôi."
Lâm Miêu được anh nhắc nhở, ngược lại càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng: "Giờ nghe vậy mới thấy, đúng là có hơi giống như cố ý thật...
"Cậu nhíu mày trầm ngâm, từ nhỏ đến lớn tuy cậu đều có siêu năng lực, nhưng ngoại trừ Lan Thâm thì chưa từng gặp thêm hiện tượng siêu nhiên nào nữa. Là bọn họ giấu quá kỹ, hay là... căn bản không tồn tại? Có thể làm ra chuyện như thế, e là không phải sức người có thể làm được. Tối hôm đó khi nằm trên giường, Lâm Miêu vẫn canh cánh chuyện này trong lòng, trằn trọc mãi không ngủ nổi. Cậu nín thở, len lén trở mình lần thứ tám trong đêm."Vẫn chưa ngủ à?"
Lâm Miêu khựng lại, cậu nhỏ giọng ngượng ngùng hỏi: "Em làm anh tỉnh à?"
"Không đâu, em cứ lăn qua lăn lại mãi bên cạnh, anh cũng không ngủ được." Lan Thâm bật cười, vươn tay ôm lấy cậu.
"Em... em chỉ là thấy hơi lo thôi..."
"Sớm biết vậy thì anh đã không nói ra rồi."
Lâm Miêu cuống lên: "Nhưng, nhưng bọn mình vẫn chưa tìm được nguyên nhân anh hóa mèo, em sợ lỡ có nguy hiểm tiềm ẩn..."
"Suỵt." Lan Thâm đưa tay đặt nhẹ lên môi Lâm Miêu, "Không sao đâu, thật đấy, cứ thả lỏng đi."
"Nếu thật sự có ai muốn hại bọn mình, lại có năng lực kỳ lạ đến vậy, thì đã ra tay từ lâu rồi, đâu cần chờ đến bây giờ."
Lan Thâm bình thản nói: "Huống chi bọn mình chỉ là dân thường, ai lại phí công sức lớn vậy để nhắm vào bọn mình chứ?"
"Yên tâm ngủ đi."
Lâm Miêu bị cái logic kỳ lạ ấy thuyết phục, cuối cùng cũng miễn cưỡng nhắm mắt lại.
Có lẽ vì ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, nên trong mộng Lâm Miêu cũng không quên được mèo cam. Trong mơ, cậu lờ mờ thấy trước mặt có một con mèo cam đang ngồi xổm.
Lâm Miêu lắc đầu, ngơ ngác ngẩng lên nhìn.
Cậu đang làm gì ở đây nhỉ? Cúi đầu xuống, chạm phải đôi mắt mèo màu lục sáng ngời.
À đúng rồi, cậu đến để đem thức ăn chú mèo cam già thông minh này.
Lâm Miêu vô thức quan sát hoa văn trên bộ lông của nó, rất giống, nhưng vẫn có điểm không giống.
Cậu luôn có cảm giác đôi mắt mèo này đáng ra phải là một màu hổ phách xinh đẹp mới đúng.
Lâm Miêu bật cười tự giễu, vội gạt cái ý nghĩ kỳ quặc ra khỏi đầu, chắc cho mèo ăn đến ngớ người rồi. Cậu đổ đầy thức ăn vào bát, nhưng mèo cam già không vội ăn, mà vẫn giữ nguyên tư thế ổ bánh mì, nheo mắt nhìn cậu đầy hiền từ.
"Meo~?" "Thú hai chân tốt bụng kia, cậu có điều ước gì không?"
Lâm Miêu sực nhớ hôm nay là sinh nhật mình, không khỏi bật cười: "Mi là thần đèn Aladdin đấy à?
"Nhưng tất cả những điều này như thể đã từng xảy ra, giống như một mảnh ký ức thân thuộc đến lạ kỳ. Cơ thể cậu tự động ngồi xuống, khẽ khàng thì thầm với chú mèo cam già:"Anh nào có điều ước gì chứ, chỉ mong đám mèo tụi mi đều mạnh khỏe, vui vẻ là tốt rồi."
Mèo cam già dùng trán cọ cọ vào người cậu: "Ngoài điều đó ra thì sao, có lẽ ông già này còn giúp được điều gì cho cậu."
Nó nói với giọng bình thản: "Ta cũng sống lâu lắm rồi... chắc cũng đến lúc rồi...
"Giọng nó dần nhỏ đi, Lâm Miêu nghe không rõ, nhưng cậu biết, chú mèo cam này đã già lắm rồi, không biết ngày nào sẽ quay về hành tinh Mèo. Lâm Miêu thở dài:"Mi chỉ cần ở bên anh nhiều một chút là được rồi." Giọng cậu trầm xuống, mắt cũng tối lại, "Cũng chẳng có ai nói chuyện với anh cả, chỉ mong đám mèo ở bên cạnh anh là tốt rồi."
Mèo cam già kêu một tiếng an ủi cậu, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, như thể vừa hiểu ra điều gì đó: "Yên tâm đi... sẽ có người ở bên cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!