Chương 44: Bé ba chen chân vào chuyện tình cảm của người khác

Diệp Tử bước vào cửa chính tiệm bún, bà chủ hồ hởi ra đón tiếp: "Cháu muốn ăn gì nào?"

Diệp Tử lắc đầu, ngược lại hỏi: "Hình như cháu nghe thấy tiếng mèo kêu, cô nuôi mèo từ khi nào vậy ạ?

"Bà chủ lộ vẻ lúng túng, tựa như không biết có nên nói thật hay không. Diệp Tử vừa nhìn là biết có chuyện, tiếp tục truy hỏi:"Cháu có hỏi mấy nhà khác rồi, xung quanh đây chẳng ai nuôi mèo cả."

"Ha, ha ha... có nuôi một con mèo con, nhưng cháu yên tâm, cô nhốt trong lồng cả rồi, sạch sẽ lắm, không ảnh hưởng gì đến đồ ăn đâu." Cô nhìn trái nhìn phải mà nói.

"Oa, chắc mèo con đáng yêu lắm ạ? Cô mua ở đâu vậy cô?" Diệp Tử giả vờ không nhận ra, tiếp tục tò mò hỏi.

Bà chủ ấp úng, không nói được.

Diệp Tử càng thấy có gì đó không ổn. Nếu thực sự là mèo mua về thì sao lại phải giấu diếm như vậy?

Đúng lúc đó, con trai của bà chủ từ bếp sau chạy ra, vừa chạy vừa sụt sịt mũi.

Nó chẳng bận tâm gì, dùng mu bàn tay lau đại rồi lại định dụi mắt.

Bà chủ trông thấy vội ngăn lại: "Đừng có dụi mắt! Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, tay con bẩn, con vừa sờ vào... sờ vào...

"Cậu nhóc rầm rì bỏ tay xuống. Diệp Tử vội vàng ngồi xổm xuống, làm thân với cậu bé:"Em trai ơi, chị nghe nói nhà em có nuôi mèo con dễ thương lắm, em vừa sờ nó phải không?"

"Đúng á!" Cậu nhóc đáp với vẻ đắc ý, nhưng vừa nói xong sắc mặt lập tức đề phòng, mắt trợn to nhìn Diệp Tử:

"Chị hỏi làm gì? Có phải ghen tị vì em có mèo không? Muốn cướp của em đúng không?"

Diệp Tử đau đầu, đúng là không trị nổi loại trẻ con này.

"Không không, chị cũng thích mèo lắm, chỉ muốn nhìn một chút thôi, biết đâu sau này cũng mua một con giống em."

"Không cho xem! Lêu lêu lêu!" Cậu nhóc lè lưỡi làm mặt quỷ.

Bà chủ đứng bên vẫn quan sát, Diệp Tử cũng không biết phải làm sao.

Đúng lúc ấy, Lâm Miêu đẩy cửa bước vào.

Diệp Tử quay lại bắt gặp ánh mắt cậu, thở phào: "May quá, Lâm Miêu, anh đến rồi."

Cô nhỏ giọng kể tình hình: "Em nghi là thằng nhóc này nhặt bé mèo hoang nào đó về nuôi, mà nuôi không nổi.

"Đúng như Lâm Miêu đã đoán. Cậu ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cậu bé hỏi:"Con mèo đó chẳng phải mèo nhà em à? Tại sao không thể cho anh chị xem thử chứ?

Em có thể nói lý do cho anh biết được không?"

Thằng bé bĩu môi: "Không có lý do gì cả."

"Có phải vì con mèo đó vốn không phải của nhà em đúng không?"

Thằng bé tức thì nổi giận, hét toáng lên: "Là của em! Là của em mà! Nó nằm ven đường không ai cần, em nhặt được thì là của em chứ sao!"

Sau khi xác nhận tình hình, Lâm Miêu đứng dậy nói chuyện với bà chủ: "Chúng cháu là người của câu lạc bộ cứu trợ mèo hoang trong trường, chúng cháu rất khuyến khích mọi người nhận nuôi mèo."

Thấy bà chủ có vẻ thở phào nhẹ nhõm, cậu mới tiếp lời:

"Chỉ là rất nhiều mèo hoang có thể mang mầm bệnh, lại rất bẩn. Bọn cháu kiến nghị nên đưa đi khám trước, không nên ôm về nhà luôn."

Bà chủ luống cuống xoa tay:

"Không sao đâu, không sao đâu, lúc nhặt về cô cũng tắm rửa cho nó rồi, sạch sẽ lắm. Lâm Miêu nhíu mày, cảm thấy tình huống không ổn:"Có thể cho bọn cháu xem thử con mèo không ạ? Mèo con rất yếu, dễ sinh bệnh lắm cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!