Lâm Miêu nghĩ vậy, cũng hỏi ngay như vậy.
"Chúng ta từng gặp nhau rồi ạ? Sao anh vừa trông thấy em đã nhận ra ngay vậy?"
Nghe cậu hỏi vậy, Lan Thâm cũng sực nhớ tới chuyện mình từng tranh thủ lúc không ai hay biết mà lén nói mấy lời không biết xấu hổ, giờ nghĩ lại, da mặt có dày như tường thành cũng phải nóng lên.
"Em đoán xem."
Lâm Miêu bĩu môi: "Em không đoán, anh nói đi."
Lan Thâm cũng chẳng giấu, chuyện này đâu phải bí mật gì không thể nói ra: "Anh gặp em từ lâu rồi, chắc là hồi năm hai?"
Lan Thâm lẳng lặng hồi tưởng, "Nhưng lúc ấy anh chưa biết em là ai."
Khi ấy, Lan Thâm vẫn còn học chuyên ngành sinh học.
Ban đầu chọn học sinh học ở Đại học S cũng chẳng vì lý do gì đặc biệt, chỉ là đủ điểm, mà trường S lại là đại học tổng hợp tốt nhất thành phố.
Vậy là mang theo đôi chút mơ hồ và lạ lẫm bước vào mà học.
Càng học càng chán, càng học càng thấy mông lung.
Thật ra Lan Thâm rất thích sinh học, nhưng lúc ấy anh không biết rốt cuộc sau này mình muốn làm gì.
Học tiếp lên cao, làm nghiên cứu, thành học giả? Không mặn mà lắm.
Đi làm như bố mẹ? Cũng được, nhưng nghe thôi đã thấy chán.
Khởi nghiệp? Anh đâu có vốn liếng hay năng lực ở phương diện đó.
Cũng không thể làm một con sâu gạo cả đời được.
Cứ thế mơ hồ sống qua ngày, thành tích thì ổn mà trong lòng cứ buồn bực khó tả, không có mục tiêu để sống.
Cuối kỳ năm hai, thành tích thi thố chẳng ra gì, bạn bè xung quanh ai nấy đều bận rộn với việc học hoặc làm thêm. Lan Thâm thật sự chẳng biết nên làm gì, bèn đi dạo trong trường cho giải khuây.
Anh vừa đi vừa đá lá rụng đầy đường, muốn đá bay cả nỗi phiền lòng đi. Đúng lúc ấy, anh thấy Lâm Miêu đang cho mèo ăn.
Trên đường người qua lại rất đông, vậy mà Lan Thâm chỉ liếc mắt đã nhìn thấy cậu. Không rõ vì sao, có lẽ vì Lâm Miêu trông cực kì an tĩnh, da lại trắng trẻo, trắng cứ như phát sáng vậy.
Người đi đường đều tụm năm tụm ba, vừa đi vừa nói cười, hoặc cắm mặt vào điện thoại vội vàng bước đi. Nhưng Lâm Miêu lại chẳng vội vàng chút nào, cúi đầu không nói một lời, chỉ từ tốn cho mèo ăn, từ tốn đổ đầy nước vào bát.
Lũ mèo con cong đuôi quấn quanh chân cậu, trên gương mặt điềm nhiên ấy hé nở một nụ cười nhè nhẹ.
Thỉnh thoảng có người liếc nhìn, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Lâm Miêu. Bên người cậu tỏa ra khí chất thanh tĩnh, xa cách, dịu dàng mà kiên định.
Lan Thâm nhìn đến ngẩn ngơ.
Cảm giác rung động chính là đến bất ngờ và vô lý là như vậy.
Lan Thâm đã ghi nhớ Lâm Miêu từ khi ấy.
Khi đó Lan Thâm chưa nhận ra ấy là thích, anh chỉ là muốn làm quen Lâm Miêu, nghĩ rằng nếu có thể ở bên cậu thì chắc chắn anh sẽ chẳng thấy phiền lòng nữa.
Từ đó về sau mỗi lần đi trong trường, ánh mắt anh luôn vô thức tìm kiếm bóng hình ấy.
Đường về ký túc xá cũng không chịu nghe lời, cứ tự ý rẽ về chỗ lần đầu thấy cậu, chỉ để nhìn từ xa xem cậu có ở đó không.
Sau đó đúng như Lan Thâm chờ mong, anh liên tục nhìn thấy cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!