Chương 39: Thế giới hai người

Sinh nhật của Lâm Miêu rơi vào cuối tháng mười hai.

Từ sau khi cha mẹ qua đời, cậu chẳng mấy khi để tâm đến sinh nhật của mình. Nhiều nhất là nhận được một vài lời chúc từ người khác mới chợt nhớ ra, rồi tự đi mua cho mình một chiếc bánh nhỏ.

Mãi tới khi lên đại học, ở ký túc xá, sống cùng bạn cùng phòng lâu ngày, Đinh Nhất Chu và mấy người bạn khác mới rủ nhau mua bánh kem, tặng quà, tổ chức sinh nhật cho cậu.

Tuy họ thường hay lười mua quà mà chỉ gửi xì lì, nhưng Lâm Miêu vẫn thấy rất vui.

Vui ở chỗ có người nhớ sinh nhật mình, còn chịu khó bỏ tâm bỏ sức chúc mừng.

Chỉ là năm nay không may, trước sinh nhật cậu vẫn luôn bận liên miên.

Do trời chuyển lạnh đột ngột, cậu phải lôi cả áo khoác lông vũ ra mặc. Để đám mèo hoang ngoài kia không bị chết cóng, mấy ngày nay bọn họ đều liên tục tăng ca đi bắt mèo, tìm người nhận nuôi.

Lâm Miêu nhìn mấy bé mèo trong lồng lần lượt "về dinh

", tìm được người chăm sóc tốt, còn cảm thấy vui mừng hơn cả chính mình đi lấy chồng. Đinh Nhất Chu tới bệnh viện tìm cậu:"Được rồi được rồi, đi thôi nào, không lẽ bây định tổ chức sinh nhật ngay trong viện à?"

Lâm Miêu ngẩng đầu lên: "Xong ngay đây!"

"Em đi gọi Lan Thâm trước, anh ra gara chờ nhé."

Trước kia mấy lần họ liên hoan ăn bánh chỉ có bốn người, năm nay đành miễn cưỡng thêm cả Lan Thâm.

Lan Thâm lái xe tới nhà hàng, xuống xe còn xách theo một chiếc bánh sinh nhật đặt riêng.

Lâm Miêu ngó nhìn thử một cái.

Chiếc bánh được đặt riêng theo đơn đặt hàng, phía trên gắn một hình người làm từ fondant, tóc ngắn ngang tai mềm mại, mắt tròn xoe, dáng vẻ tròn trĩnh đáng yêu theo phong cách chibi, vừa nhìn đã nhận ra ngay là Lâm Miêu.

Bên cạnh hình người chibi còn có một chú mèo cam làm từ kem bơ, nằm ườn trên mặt bánh.

Mèo cam nằm bẹp dí, lười nhác như một cái bánh mèo, đầu nghiêng nghiêng, tai dựng thẳng, tựa như đang ngước nhìn người bên cạnh.

Lâm Miêu nhìn là biết ngay: "Đàn anh, cái này anh đặt riêng ạ?"

Có người ngoài ở đây, cậu ngượng không gọi nổi biệt danh "Cục cưng", cho nên vẫn luôn gọi "đàn anh. Lan Thâm cười:Nhìn hợp lắm đúng không?"

Lâm Miêu đỏ ửng vành tai, gật gật đầu, nhỏ giọng "Ừm" một tiếng.

"Giống phết ha, Lâm Miêu đi đâu cũng có mèo bám theo mà.

"Đinh Nhất Chu trêu chọc. Vành tai Lâm Miêu càng đỏ hơn. Cậu biết bé mèo cam kia là do Lan Thâm đặt làm dựa theo chính anh, chỉ là người khác không biết mà thôi. Nghĩ tới chuyện ấy, Lâm Miêu cảm thấy ngọt ngào đến kỳ lạ, như thể đang vụng trộm thể hiện tình cảm giữa chốn đông người. Đinh Nhất Chu còn kể tiếp:"Hôm bữa tụi em đi vườn bách thảo tổ chức team building, không ngờ Lâm Miêu đứng bên đường chưa đầy mười phút, thề là mới đứng có tí thôi, mà đã có mèo con lon ton chạy lại gần rồi..."

Bàn tay Lan Thâm gác trên vai Lâm Miêu khẽ xoa xoa dái tai cậu, dường như cảm nhận được nhiệt độ nóng ran nơi đó, anh khẽ cười một tiếng: "Miêu Miêu ấy mà, xưa giờ lúc nào cũng được mèo yêu quý."

Anh quay sang nhìn Lâm Miêu, nháy mắt: "Phải không?

"Lâm Miêu khẽ đáp một tiếng, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Lan Thâm. Bánh được đem lên sau bữa tối coi như món tráng miệng. Mọi người châm nến cho Lâm Miêu:"Nào nào nào, mau ước đi!"

Lâm Miêu chắp tay trước ngực. Thật ra cậu chẳng biết nên ước gì, năm nay trôi qua đã quá tuyệt vời rồi, tất cả đều giống như một giấc mơ vậy.

Cậu suy nghĩ một lát.

Năm ngoái cậu đã ước điều gì ấy nhỉ...

Hình như hôm đó cậu bận đến rất khuya, vẫn luôn ở bên ngoài cho mèo ăn, hình như không được vui lắm, nói chuyện rất lâu với mấy bé mèo trong trường.

Đúng rồi, là nói với lão mèo cam thông minh kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!