Chương 36: Thiệt thòi rồi

Lâm Miêu để mặc anh tựa vào mình.

Có lẽ vì bản thân đã trải qua đủ mọi cung bậc bối rối và kinh ngạc, nên khi nói ra bí mật kia, trong lòng cậu lại thấy rất bình thản, chẳng có lấy chút căng thẳng hay sợ hãi nào mà bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng vậy.

"Anh ổn không?

"Lâm Miêu hỏi, Lan Thâm vẫn chưa thoát khỏi xấu hổ, không chịu lên tiếng. Lâm Miêu rộng lượng gật đầu:"Không sao đâu, ai mà chẳng có bí mật riêng. Em biết chuyện của anh, giờ anh cũng biết chuyện của em, coi như mình huề."

Lan Thâm bất ngờ ngẩng phắt đầu lên, nét mặt gần như có thể gọi là hung dữ: "Cái anh để ý là chuyện này chắc?

"Ánh mắt Lan Thâm nhìn Lâm Miêu đầy ai oán, bên trong như có ngọn lửa cháy bỏng mà cậu không thể nào hiểu nổi. Anh nghiến răng nghiến lợi một hồi mới nói:"Vậy ra em đã biết từ lâu, thế mà vẫn luôn ngồi nhìn anh làm trò cười đúng không?

"Lâm Miêu đã biết anh thầm thích cậu từ lâu, vậy mà còn giả vờ như không có việc gì. Lan Thâm nghiến chặt răng, cảm thấy mình chẳng khác nào một con công đang xoè đuôi, lượn lờ khoe khoang khắp nơi mà không hề hay biết bộ lông đuôi phía sau đã rụng sạch rồi... ."Không có đâu!" Cùng lắm thì chỉ là thi thoảng lén cười mấy tiếng trong lòng thôi.

Khoé mắt Lâm Miêu hơi rủ xuống, đôi mắt cún con trông cực kì vô tội.

Lan Thâm vừa liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư nhỏ của cậu, hừ lạnh một tiếng không nói gì.

Liều lượng thuốc mê được tính toán rất chuẩn, chỉ vài phút sau Lan Thâm đã không còn thấy choáng váng nữa.

Anh vươn tay ra, giả bộ như muốn đứng dậy.

Lâm Miêu lập tức đưa tay đỡ anh, nào ngờ Lan Thâm không nhúc nhích, ngược lại còn dùng sức kéo cậu ngã xuống.

Lâm Miêu loạng choạng, chưa kịp đứng vững đã bị Lan Thâm giữ chặt trên đùi mình.

Cậu có cảm giác như đang ngồi trên một tấm sắt nung đỏ, hơi nóng dưới đùi khiến toàn thân khó mà chịu nổi.

"Đừng, để em đứng dậy đi."

Lâm Miêu lúng túng cựa quậy.

"Đừng nhúc nhích.

"Lan Thâm ghì chặt một tay đè cậu lại, tay kia đỡ sau lưng cậu, ép Lâm Miêu đối mặt với mình. Mặt Lâm Miêu đỏ bừng cả lên, nhưng lại ngoan ngoãn ngồi yên trên đùi Lan Thâm, không dám ngẩng đầu nhìn anh. Hàng mi cụp xuống khẽ khàng run rẩy, khiến người ta muốn bắt nạt. Lan Thâm nuốt nước bọt, cố kìm nén ý nghĩ trong lòng."Nói vậy thì, em đã biết từ lâu vậy rồi... không phải là anh thiệt thòi rồi à?

"Lan Thâm nhìn Lâm Miêu, khoé môi như cong lên như cười như không. Cùng lắm là mất mặt thôi mà. Chỉ cần bản thân không biết xấu hổ, thì sẽ chẳng xấu hổ nữa. Lan Thâm khẽ tặc lưỡi một tiếng, nhất quyết phải đòi lại chút gì đó từ Lâm Miêu:"Anh đã thầm thích em bao nhiêu năm, sau đó còn chủ động như vậy, ngày nào cũng dính lấy em đòi ôm đòi hôn, thế mà em lại thà đi hôn mấy con mèo con khác còn hơn nhìn anh một cái."

Giọng anh dịu xuống, nghe như có chút tủi thân, nhưng thân thể lại hoàn toàn trái ngược với lời nói, bàn tay giữ chặt không chút thả lỏng, cả người như mang theo móng vuốt mà bám chặt lấy Lâm Miêu.

Vừa nguy hiểm lại mê hoặc, khiến Lâm Miêu không thở nổi.

Lâm Miêu như biến thành một con mèo nhỏ bé bất lực trong tay Lan Thâm, để mặc anh muốn làm gì thì làm, bị véo má đến mức kêu ư ư mà cũng không dám tránh né.

Tim Lâm Miêu đập mạnh hai nhịp, từng tế bào trên người như đang la hét co rúm lại, nhưng trong lòng lại không kháng cự cảm giác này, trái lại còn rất muốn được chìm đắm trong đó.

Thể xác và tinh thần tranh đấu một hồi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay Lan Thâm.

Lâm Miêu cảm nhận được bàn tay của Lan Thâm sau lưng mình từ từ dịch lên, ngón tay anh nóng rực, nắm lấy gáy cậu, còn nhẹ nhàng xoa tròn.

Cứ như thật sự coi cậu là mèo con mà trêu chọc vậy.

"Nói đi chứ, ngày nào anh cũng gọi em, mà e chẳng thèm đáp." Lan Thâm áp sát tai cậu, nhìn thấy vành tai từ từ đỏ lựng.

"Em nói đúng không, hả vợ?

"Trong đầu Lâm Miêu nổ oành một tiếng. Giọng thật của Lan Thâm khác hẳn với tiếng"meo meo

"mà năng lực siêu nhiên của cậu dịch lại, tất cả tiếng mèo trong tai cậu cơ bản đều là một dạng mềm mại dễ thương y như nhau. Nhưng giọng thật của Lan Thâm trầm hơn, khàn hơn, cuối câu còn hơi nâng giọng, lúc nào nghe cũng thấy có chút ngả ngớn như cào nhẹ vào tim. Đặc biệt là khi anh cố tình hạ giọng thủ thỉ bên tai, đuôi câu như cái móc câu kéo bay cả thần trí Lâm Miêu đi mất. Lâm Miêu giơ tay chặn trước ngực Lan Thâm, cũng chẳng biết là định đẩy ra hay níu lại, cuối cùng chỉ đành siết lấy vạt áo anh."Vợ à, mình yêu nhau rồi, em cũng nên gọi anh bằng cái tên gì thân mật một chút chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!